Ồ, có nhân có quả, hợp lý.
Ta vươn tay ra khỏi song sắt, nhận lấy túi giấy dầu, nhón một viên kẹo mạch nha bỏ vào miệng.
Ngọt đến tận đáy lòng, ta liền hê hê hê cười ngốc.
Đường ở thời đại này là một loại vật tư chiến lược, chắc chắn giá cả không hề rẻ.
Những cai ngục chơi với ta trước giờ đều không nỡ mua, có lần ta ăn được hai xiên kẹo hồ lô, mà chỉ được một lớp đường thật mỏng bọc bên ngoài.
Loại kẹo mạch nha này không biết làm từ công thức gì, dính răng khủng khiếp, kéo tơ dài loằng ngoằng, nhai đến mỏi cả quai hàm.
Đến khi ta hoàn hồn, ngước mắt lên thì phát hiện—
Hựu Niên đang dịu dàng nhìn ta.
Phùng công công cũng từ ái nhìn ta.
Đám tiểu thái giám theo hầu cũng trợn tròn mắt nhìn ta.
…
Cảm giác như mình biến thành con khỉ trong sở thú.
Lặng lẽ đứng dậy, ta đi vào bên trong súc miệng.
Phùng công công vẫn giữ vẻ hiền hòa.
"Đại Lý Tự vẫn chưa phán án, Thế tử gia cứ yên tâm, bên ngoài có rất nhiều người đang lo lắng cho ngài."
Hựu Niên chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng.
Những kẻ ta và hắn có thể tin, không có bao nhiêu.
Đặc biệt là bây giờ, Tân hoàng thái độ mập mờ, không ít cai ngục nhận ra Hựu Niên có cơ hội được trọng dụng lại, nên thi nhau nịnh bợ lấy lòng.
"Thế tử gia cứ xem như mình đang tu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trang-sang-nam-ay-trong-nguc-toi/2230805/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.