Edit: Ji
[Kỳ thực, từ lúc bắt đầu đã không có khả năng]
—–o0o——
“Tôi giúp cậu đổi vé xe thành chín giờ sáng mai, tôi vừa tới chỗ Tô Lệ lấy.”
Thái Thơ Nghi nói ở đầu bên kia điện thoại, đồng thời có thêm giọng nói phát thanh, hẳn là cô ấy vẫn đang ở nhà ga. Trần Phi Lân nhéo nhéo giữa lông mày nói: “Được, cảm ơn.”
“Có cần phải khách sáo với tôi thế không?” Thái Thơ Nghi khuyên hắn: “Cậu đừng quá lo lắng, có lẽ mọi chuyện không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu.”
“Ừm, tôi ổn.”
“Vậy không nói chuyện với cậu nữa, dì bên cạnh có chuyện muốn hỏi tôi.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Trần Phi Lân quay đầu liếc nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.
Đêm nay không có trăng, tầng mây xám xịt như được sơn bằng xi măng, lộn ngược giữa không trung, nhìn thật sự áp lực.
Hắn thở hắt ra, đứng dậy đi vào phòng WC để tắm. Khi đi ra, hắn thấy có bốn cuộc gọi nhỡ trong điện thoại của mình, tất cả đều là của một cái tên gần đây không xuất hiện.
Bây giờ đã là mười giờ rưỡi, không biết Trần Lạc Du sao lại gọi điện muộn như vậy. Trần Phi Lân gọi lại, ngay khi vừa kết nối, hắn nghe thấy giọng nói dồn dập th* d*c: “Anh đang ở trong ký túc xá à?”
“Ừ.”
“Em ở dưới lầu, xuống đây một chút.”
Trần Lạc Du nói xong liền cúp máy, căn bản không cho Trần Phi Lân cơ hội từ chối. Anh vừa vào cổng trường liền chạy như điên, khi nhìn thấy quản sinh kiểm tra ở gần ký túc xá, anh ý thức được mình không thể trực tiếp đi lên, liền lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
May mắn.
Trần Lạc Du dựa vào thân cây bình phục hô hấp, nhìn thoáng qua ánh đèn một phòng ở tầng bẩy. May mắn thay, Trần Phi Lân đang ở trong ký túc xá, may mắn là hắn vẫn chưa ngủ.
Chờ mấy phút tại chỗ, Trần Lạc Du rốt cục nhìn thấy bóng dáng Trần Phi Lân.
Người đàn ông mặc quần dài, chân đi một đôi giày vải, đầu tóc ướt sũng. Lúc đi tới trước mặt, anh ngửi thấy trên người hắn có một mùi thơm nhàn nhạt, đó là mùi hương biển của bánh xà phòng.
Trần Lạc Du chợt nhớ ra cho tới bây giờ vẫn chưa mua chai sữa tắm bồi thường cho Trần Phi Lân.
“Có chuyện gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, anh đón nhận ánh mắt của Trần Phi Lân.
Anh biết mình đến đây như vậy là quá bốc đồng, vốn dĩ anh và Trần Phi Lân vẫn có thể là bạn bè, dù sao anh cũng chưa từng nói rõ sự thật.
Nhưng anh không thể chịu đựng được nữa.
Hôm nay là sinh nhật của anh, anh nghĩ mình có thể uống rượu với bạn bè, có nghĩa là mọi thứ đang dần hồi phục.
Thực tế đã tát anh một bạt tai thật mạnh.
Khóe miệng bị Chu Nham chạm vào dường như bị xát ớt bột, vẫn còn nóng rát.
Anh đưa tay phải ra và nắm lấy gấu áo khoác của Trần Phi Lân.
Trần Phi Lân không lùi lại, cũng không rút tay ra, chỉ nhìn anh cúi đầu, nghe anh nói: “Hôm nay là sinh nhật của em.”
Sau một hồi im lặng, Trần Phi Lân nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Nuốt xuống cổ họng khát khô, Trần Lạc Du gật đầu: “Cám ơn.”
Người anh nồng nặc mùi rượu, hai gò má ửng hồng rõ ràng là đang say. Trần Phi Lân nhận ra tất cả những điều này, nhưng hắn không biết phải nói gì.
Dù sao cũng lâu lắm rồi bọn họ mới trò chuyện, không chỉ nói chuyện mà ngay cả cơ hội nhìn mặt nhau cũng không có.
“Chúng ta có phải sau này sẽ không thể thân thiết như trước?”
Nắm chặt ngón tay trong túi, Trần Phi Lân thanh âm có chút khàn khàn: “Em say rồi, trở về ngủ trước đi.”
Trần Lạc Du cong khóe môi.
Anh không say, nhưng Trần Phi Lân lại lấy cớ như vậy, rõ ràng hắn không muốn nói chuyện.
Anh cúi đầu, không ai có thể nhìn thấy cảm xúc trên mặt anh, anh chỉ muốn tự cười cho mình xem, giữ lại chút tự trọng cuối cùng.
“Vậy anh cũng đi lên đi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Anh buông ngón tay ra, vừa rồi anh bóp quá mạnh, vạt áo của Trần Phi Lân bị anh làm cho nhăn nhúm.
Cứ nhìn chằm chằm vào vải, rõ ràng anh muốn nhìn đi chỗ khác, nhưng làm cách nào đồng tử của anh cũng chỉ nhìn về hướng đó. Cho đến khi Trần Phi Lân đỡ lấy cánh tay, mới nghe được người nọ nói: “Lần sau đừng uống nhiều như vậy, trời tối, một mình rất nguy hiểm.”
Anh lắc đầu, trong giọng nói mang theo ý cười: “Em không phải một mình, tối nay họ tổ chức sinh nhật cho em, mời rất nhiều cô gái nóng bỏng, rất hot.”
Trần Phi Lân không nói gì, anh ngước mắt lên nhìn vào mắt người ấy, nhưng vì ngược sáng nên không thể nhìn rõ. Tán cây um tùm trên đầu và ánh đèn của tòa nhà ký túc xá phía sau Trần Phi Lân biến xung quanh thành điểm sáng mù mịt, anh trốn vào góc nhỏ này, nhìn người trước mặt, một cảm xúc mãnh liệt chợt ập đến trong tâm trí anh.
Anh nắm lấy vạt áo của Trần Phi Lân, cúi xuống và áp môi mình lên môi hắn.
Trần Phi Lân sắc mặt có chút lạnh lùng, bờ môi cũng mát lạnh, nhưng rất mềm. Trần Lạc Du nhắm mắt lại suy nghĩ, còn có mùi bạc hà, vừa rồi nhất định tắm rửa còn đánh răng.
Những suy nghĩ không đàng hoàng cứ hiện lên, nhưng phản ứng bình thường khi hôn lại không có.
Người bị công kích bất ngờ như vậy cứ đứng đó, không đẩy ra cũng không xâm nhập vào bên trong, như thể là một khúc gỗ chắn trước mặt anh.
Anh kiễng chân lên, vài giây sau không chịu nổi nữa, vùi mặt vào vai Trần Phi Lân th* d*c.
Tư thế này vẫn giống như cảm giác dựa vào vai trên xe buýt ngày hôm đó, khiến anh không thể nào quên.
Đây là vai của Trần Phi Lân, bờ vai này sẽ là duy nhất của một người khác trong tương lai, nhưng không phải là của anh.
Hít sâu hai hơi, Trần Lạc Du buông tay ra, ngẩng đầu đồng thời xoay người, đối mặt với thân cây nói: “Dừng ở đây đi.”
Vừa rồi lúc bọn họ hôn nhau, tim anh đập như loạn nhịp thất, Trần Phi Lân một chút phản ứng cũng không có, quả nhiên đối với hắn không có cảm giác gì.
Anh không đợi câu trả lời từ người phía sau, tránh thân cây đi nhanh về phía trước. Lúc này, trong đầu anh chỉ toàn suy nghĩ về việc biến mất khỏi tầm mắt của Trần Phi Lân, nhưng ở đây rất nhiều cây cối, mặt đất không bằng phẳng, anh suýt nữa vấp ngã, vì vậy anh nhắc nhở mình phải bình tĩnh lại.
Anh đã đủ chật vật rồi, anh không thể xấu hổ hơn nữa.
Lá cây dưới chân bị giẫm nát, khoảng cách từ ký túc xá đến cổng phía Nam chỉ có mấy trăm mét, nhưng anh cảm thấy không thể đi đến điểm cuối. Mãi cho đến khi lên xe taxi, anh mới cảm thấy hô hấp dồn dập đến mức đau ngực.
Người tài xế hỏi anh đi đâu? Anh dựa lưng vào ghế suy nghĩ một lúc rồi bảo tài xế lái xe đến khách sạn Vienna trên đường Kiều Khẩu.
Anh và Trần Phi Lân đã đến khách sạn này hai lần, cả hai lần đều quay lại và rời đi. Hiện tại xem ra, có rất nhiều chuyện ngay từ đầu đã vạch rõ.
Anh đi đến quầy lễ tân để lấy phòng, sau khi bước vào liền mở rèm cửa và đứng trước cửa sổ kính sát đất một lúc lâu.
Tối nay uống rượu đã khiến anh gần như cạn kiệt sức lực, cảm xúc thất thường, hiện tại anh rất tỉnh táo, tỉnh táo đến mức cảm xúc không thoải mái cũng không cảm nhận được.
Bầu trời phía xa lộ ra màu tím lam nhạt, đó là cảnh đêm tuyệt đẹp bên sông. Kỳ thật, họ đã biết nhau hơn bốn tháng, nhưng họ chưa bao giờ ngắm sông Trường Giang trong bóng đêm.
Anh đột nhiên hối hận vì lần trước đi ngang qua bãi sông Hán Khẩu bằng xe buýt, đáng lẽ anh nên kéo Trần Phi Lân xuống đi dạo thay vì chỉ ngồi trong xe và nhìn xuống điện thoại của họ.
Một số điều bị bỏ lỡ, Ông Trời sẽ không vì bạn khó chịu mà cho bạn thêm cơ hội khác.
Sau khi kéo rèm cửa, anh mở tủ quần áo, lấy một bộ áo choàng tắm đi tắm rửa, sau đó nằm xuống giường, quấn chặt chăn.
Trước khi đi ngủ, anh nhắn tin cho cố vấn xin nghỉ, tắt điện thoại di động và chìm vào giấc ngủ chập chờn cả đêm, nằm đến tận chiều hôm sau nằm không nổi nữa mới ngồi dậy.
Sau khi bật máy lên, điện thoại liên tiếp rung lên. Sau khi xem các cuộc gọi đến và tin nhắn, anh lại mở WeChat. Cả Chung Hàng và Chu Nham đều đi tìm anh, còn có mười mấy cái tin nhắn của giáo sư và trưởng nhóm phân công.
Anh không xem tin nhắn của những người này mà tiếp tục cuộn xuống cho đến khi đến cửa sổ WeChat của Trần Phi Lân.
Trần Phi Lân không gửi tin nhắn cho anh, giống như chuyện xảy ra tối qua chỉ là một giấc mơ, chỉ cần không có bằng chứng bằng văn bản, có thể coi như không tồn tại.
Anh nhìn chằm chằm vào hình đại diện WeChat của Trần Phi Lân lúc lâu, cho đến khi màn hình nhảy đến tên người gọi anh mới khôi phục tinh thần, nhấn nút trả lời.
“Tiểu Du, con ở trong lớp sao? Sao lại tắt điện thoại?”
“Vừa rồi con ở trong thư viện, điện thoại của con hết pin.”
Sau khi mở miệng, anh nhận ra giọng nói của mình rất khàn, Lưu Lệ Á hỏi anh có phải anh lại bị cảm không, anh nói đó chỉ là viêm họng.
“Cả ngày con ăn ở ngoài, mấy món đó không bổ dưỡng.” Lưu Lệ Á lải nhải: “Buổi tối đến nhà bà ngoại ăn cơm, kêu bà ngoại nấu đồ ăn nhà cho con.”
“Con biết rồi” anh nhẹ nhàng đáp: “Có chuyện gì vậy?”
“Hôm qua là sinh nhật con, mẹ và chú Đặng không thể đến chúc mừng sinh nhật con, nhưng quà thì đã chuẩn bị rồi”.
“Chú Đặng đã đặt mua một chiếc Giulia. Nó là chiếc Monte Carlo (*) màu xanh lam mà con thích. Khoảng một tháng nữa nó sẽ đến.”
(*) Monte carlo blue
Sợ Trần Lạc Du từ chối, Lưu Lệ Á gần như dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con: “Mấy năm nay con đều không chịu nhận quà của chú ấy, chiếc xe này đã trả tiền rồi, con không thể từ chối, nếu không người mẹ này thật sự khó xử”.
Trần Lạc Du nhíu mày, tuy rằng giọng điệu của Lưu Lệ Á đủ dịu dàng, nhưng vẫn chọc giận anh.
“Tại sao lại muốn tự mình quyết định? Mẹ biết là con không thích xe mà.”
Lưu Lệ Á vội vàng phụ họa: “Mẹ biết con không thích, nhưng xe này sớm muộn gì cũng phải mua, năm sau con sẽ đến bệnh viện thực tập, không thể cứ đi taxi như trước đúng không??”
“Con không muốn xe. Dù sau này con có mua, con cũng có thể tự mình mua bằng tiền của mình” Trần Lạc Du như cũ cự tuyệt, Lưu Lệ Á nóng nảy, nhịn không được hỏi anh: “Xã hội bây giờ kiếm tiền khó thế nào con biết không? Bác sĩ thực tập lương bao nhiêu con không biết sao?”
Lưu Lệ Á giọng điệu chậm lại: “Mẹ biết học y là nguyện vọng của con, mẹ nhất định sẽ ủng hộ đến cùng. Nhưng mẹ có bản lĩnh để con sống thoải mái, sao có thể để con chịu khổ?”
“Ngoan, đừng bướng bỉnh như vậy, hiện tại không muốn lái có thể không lái, sau này nếu không thích có thể đổi.”
Lưu Lệ Á đem mấy lời tốt đẹp nói hết, đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Bà cho rằng Trần Lạc Du đã hiểu, vì vậy thở phào nhẹ nhõm, nói thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Nghe tiếng “bíp” truyền tới, Trần Lạc Du chậm rãi đặt điện thoại xuống.
Những lời sau đó của Lưu Lệ Á anh đều không nghe, trong đầu anh chỉ toàn câu ” Xã hội bây giờ kiếm tiền khó khăn thế nào”.
Những lời này khiến anh nhớ đến Trần Phi Lân.
Anh và Trần Phi Lân định mệnh là người của hai thế giới, gánh nặng cuộc sống đè lên người đó là điều anh không thể hiểu và chưa từng trải qua, cho dù anh cố gắng hòa nhập cũng sẽ gây ra áp lực nhất định cho Trần Phi Lân.
Trần Phi Lân chưa bao giờ đề cập đến điều này với anh, có lẽ vì trước đây họ chỉ là bạn tốt. Bây giờ anh muốn có một mối quan hệ không phải là bạn bè, Trần Phi Lân làm sao có thể tiếp tục nhân nhượng?
Huống chi, người đó chỉ cảm thông với quan điểm tình cảm, không có nghĩa là sẽ chấp nhận anh.
Lăn lộn trên gối, chiếc nệm êm ái khiến anh nhớ đến chiếc giường sắp sập ở khách sạn Vienna.
Kỳ thực, từ lúc bắt đầu đã không có khả năng.
Anh nhắm mắt lại, đã đến lúc kết thúc rồi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.