Edit: Ji
[Anh cùng Trần Phi Lân hôn môi, là nụ hôn mà môi lưỡi cùng giao triền quấn quýt.]
—–o0o—–
Đầu óc trống rỗng, Trần Lạc Du nhìn Trần Phi Lân, cổ họng như bị thắt lại, không thể phát ra âm thanh.
Trần Phi Lân lại nhìn về phía trước, giọng nói trầm thấp của hắn bị gió núi gào thét thổi bay đi rất nhiều, nhưng Trần Lạc Du lại có thể nghe rõ hắn nói cái gì, mỗi một từ đều tiến vào trong lòng.
Trần Phi Lân nói: “Em đã biết tình huống trong nhà tôi. Mẹ tôi sức khỏe không tốt, thường xuyên nằm trên giường. Gánh nặng của tôi lớn hơn rất nhiều không chỉ là chi phí sinh hoạt của em gái tôi.”
“Nếu bây giờ muốn quay đầu vẫn còn kịp.”
Trái tim anh như thể bị rạch toang và đặt dưới ngọn đèn mổ, soi sáng những đau khổ và d*c v*ng mãnh liệt không thể che giấu. Anh nắm lấy tay áo của Trần Phi Lân, muốn người đàn ông này quay lại đối diện với chính mình.
“Quay đầu cái gì?” Giọng anh mang theo nức nở: “Trần Phi Lân, anh có biết mình đang nói cái gì không?”
“Em là gay.” Anh bóp mạnh ngón tay đến mức biến dạng ống tay áo của Trần Phi Lân: “Anh có biết anh phải chịu trách nhiệm về những gì anh vừa nói không?”
Nhìn thẳng vào mắt anh, Trần Phi Lân nói: “Tôi biết.”
Ngay khi các ngón tay được nới lỏng, phần sống lưng căng chặt cũng được thả lỏng. Trần Lạc Du nhìn chằm chằm mặt đất, nhìn bụi mịn cùng đá cuội, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Trần Phi Lân.
Bầu trời phía sau người ấy bắt đầu tối đen, nhưng đôi mắt của hắn rất sáng, chiếu vào mắt Trần Lạc Du giống như ngọn hải đăng dẫn đường trên biển.
“Anh” Trần Lạc Du dừng một chút, có chút khó khăn để nói xong: “Vì sao đột nhiên lại nói chuyện này?”
“Cũng không có gì là đột nhiên. Tôi cũng định nói chuyện này với em sau khi tôi trở về” Trần Phi Lân giải thích.
“Tôi đã xem tin nhắn WeChat mà em gửi vào nửa đêm hôm đó, nhưng em lại thu hồi. Tôi tự hỏi liệu em có phải đang đùa giỡn không? Dù sao chúng ta cũng đã thảo luận về chủ đề này vào ngày hôm đó. Có lẽ em chỉ tò mò, hỏi xong liền cảm thấy không ổn”.
“Tôi đợi đến ngày hôm sau em cũng không nhắc tới chuyện này, sau đó lại giữ khoảng cách với tôi.”
Trần Lạc Du nói: “Vậy anh sao không hỏi em?”
Trần Phi Lân mỉm cười, nụ cười có chút cay đắng: “Tôi sợ mình đa tình, tôi sợ mình hiểu sai, sau này thậm chí làm bạn cũng không thể”.
“Hoàn cảnh gia đình tôi không tốt, đến làm bạn em cũng phải nhường nhịn tôi, càng đừng nói là quan hệ khác.”
“Vậy anh coi như chưa có chuyện gì xảy ra?”
Trần Lạc Du cao giọng, Trần Phi Lân nhếch môi, mày nhíu lại như muốn khoá chặt, kìm nén không nói nên lời. Trần Lạc Du trong lòng cảm thấy uất ức, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của hắn, anh liền tỉnh táo lại, chính mình còn luôn che dấu, không dám tìm hắn chứng thực, không dám nói ra suy nghĩ của mình.
Trần Lạc Du nắm lấy bàn tay hắn đặt lên đầu gối, xoa xoa khớp ngón tay sưng tấy do làm việc đồng áng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy bây giờ sao anh lại muốn hỏi em?”
Nắm lại tay anh, Trần Phi Lân nhẹ giọng nói: “Bởi vì hành động của em vào đêm sinh nhật, nên bây giờ anh đang theo đuổi em đây”.
Nhắc đến nụ hôn kia, Trần Lạc Du có chút xấu hổ, mất tự nhiên nhìn sang một bên: “Tối hôm đó em uống hơi nhiều, nhưng vẫn rất tỉnh táo”.
“Chính vì rất tỉnh táo, thế mà anh lại nói em say, bảo em về ngủ, em rất tức giận.”
Khổ sở mà cúi đầu, hơi ấm từ lòng bàn tay không đủ xoa dịu cơn gió lạnh thổi vào tim anh đêm hôm đó, nhưng may mắn thay, lời tỏ tình muộn màng của đối phương giống như một mồi lửa, lại thắp lên hi vọng một lần nữa.
Trần Phi Lân nói: “Anh thật sự cho rằng em đã uống nhiều, hôn xong liền chạy, còn nói dừng ở đây đi.”
Trần Lạc Du đỏ mặt, phản bác nói: “Em hôn rồi còn không đủ chứng minh sao? Rõ ràng anh cái gì cũng chưa thèm làm”.
Buồn bực mà nói xong, Trần Lạc Du muốn buông bàn tay đang nắm, lại bị Trần Phi Lân chế trụ gáy.
Người ấy hôn lên môi anh một cái, nói: “Vậy bây giờ anh nói.”
“Lạc Du, anh thích em.”
Trần Lạc Du ngơ ngác nhìn người trước mắt, cảm giác giống như mình uống quá nhiều. Anh được Trần Phi Lân ôm vào trong ngực, nhìn người ấy nghiêng đầu, lại lần nữa ngậm lấy đôi môi anh.
Trần Lạc Du thầm nghĩ, nếu như đây đều mơ, vậy để anh ngủ thêm một lát. Nhưng nếu đó không phải là mơ, nếu nó không phải là mơ…
Khi hơi thở của anh dần trở nên gấp gáp, Trần Phi Lân mới buông anh ra, dựa vào vai anh nhìn tầng tầng ruộng bậc thang phía xa, ánh mắt có chút lơ đãng.
Để mà nói rõ ràng, giữa bọn họ không còn đường lui. Nhưng phía sau những cảm xúc bốc đồng đó, họ vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Thích là một chuyện, nhưng có thể ở bên nhau lại là chuyện khác.
Nếu như Trần Lạc Du không chấp nhận hoàn cảnh gia đình của hắn, muốn lùi bước, hắn cũng sẽ không trách anh. Nếu như Trần Lạc Du có thể nguyện ý cùng hắn ở bên nhau ——
Tăng thêm lực cánh tay, Trần Phi Lân nhắm mắt lại. Ôm thật lâu sau, người trong ngực đẩy hắn một chút, chờ hắn ngồi thẳng lên, mới nghe thấy Trần Lạc Du thổ lộ.
“Em cũng thích anh, thích rất nhiều.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Trần Lạc Du nhìn Trần Phi Lân, rõ ràng là muốn hắn cảm nhận được sự chân thành của mình, nhưng lại cảm thấy xấu hổ khi Trần Phi Lân chăm chú nhìn anh khi anh thổ lộ, Vì vậy sau khi hỏi xong, anh tiếp tục: “Anh trai, vậy chúng ta có thể ở bên nhau được không?”
Nghe được lời tỏ tình của anh, Trần Phi Lân thất thần trong chốc lát, sau đó bất đắc dĩ nở nụ cười: “Còn gọi anh là anh trai?”
“Vậy phải gọi thế nào?”
Trần Lạc Du hỏi, lại ý thức được đây không phải trọng điểm, lại hỏi: “Chúng ta hiện tại có thể ở bên nhau không?”
Trần Phi Lân và anh nhìn nhau, một cơn gió thổi những cành cây phía sau đung đưa từ bên này sang bên kia. Bầu trời bất tri bất giác tối sầm lại, dãy núi trở nên mơ hồ, trời đất trở thành bức màn hỗn độn, bọn họ đặt mình ở trung tâm thế giới, chỉ có một mảnh mờ mịt trăng sáng xuyên qua tầng mây mỏng nhìn xuống địa cầu.
Giữa tiếng lá xào xạc, Trần Phi Lân nói điều anh muốn nghe nhất: “Được, nếu em đồng ý.”
Trần Lạc Du còn muốn hỏi hắn thích anh từ lúc nào, lời đến bên miệng lại không nói ra được.
Kỳ thật, bắt đầu khi nào cũng không quan trọng.
Hắn đối tốt với anh không chỉ vì anh là bạn bè, cũng không phải vì “anh trai” chiếu cố em của mình.
Là bởi vì hắn cũng thích anh.
Thích.
Tựa đầu vào vai Trần Phi Lân, Trần Lạc Du cuối cùng cũng để trái tim mình loạn nhịp. Anh không cần phải trốn tránh, không cần phải kìm nén tình cảm của mình với người này.
Anh áp môi mình vào cổ người ấy như trò đùa dai, anh nhận thấy Trần Phi Lân cứng người lại nên không nhịn được cười thành tiếng, Trần Phi Lân nắm lấy cánh tay anh kéo ra khoảng cách.
Nhìn thấy nụ cười không còn kiềm chế được trên khuôn mặt anh, Trần Phi Lân dẫn anh đến cây long não, ấn anh về phía gốc cây rồi cúi đầu xuống.
Khác với sự chạm nhẹ vừa rồi, lần này Trần Phi Lân dùng đầu lưỡi đẩy răng ra, chạm vào chiếc lưỡi mềm mại của anh.
Anh cũng học cách dây dưa với Trần Phi Lân, khi anh ngày càng cảm thấy thoải mái hơn, đôi mắt cũng dần trở nên ẩm ướt. Bầu trời đêm phía sau Trần Phi Lân trở nên hư ảo, mọi thứ dường như đã biến mất, thế giới yên tĩnh như một cái vỏ rỗng, chỉ có gió thổi và hơi thở nóng bỏng nhắc nhở anh mọi thứ đều là thật.
Anh cùng Trần Phi Lân hôn môi, là nụ hôn mà môi lưỡi cùng giao triền quấn quýt.
Đặt tay lên vai Trần Phi Lân, anh nắm lấy cổ áo của người đàn ông này, nếu không có cái cây lớn phía sau chống đỡ cơ thể anh, anh cảm thấy mình sẽ trượt xuống bất cứ lúc nào.
Rất thoải mái……
Hóa ra hôn lại là một điều tuyệt vời như vậy, chẳng trách những cặp đôi luôn hôn nhau ở bên ngoài.
Trần Phi Lân vòng tay qua eo anh, ngày càng vội vàng mà đòi hỏi chất lỏng trong khoang miệng anh, cuối cùng anh cũng nín thở đến cực hạn, che miệng Trần Phi Lân lại đầu hàng.
“Chậm đã” Anh nặng nề th* d*c, tựa vào thân cây, đỏ mặt nhìn người trước mắt: “Em không thở được.”
Trần Phi Lân cũng thở đến lợi hại, tựa vào trán anh, hôn lên má anh, cười hỏi: “Thế nào lại không thở nổi?”
Anh cảm thấy ngại nhưng cũng thành thật thừa nhận: “Lần đầu làm chuyện này ai cũng không thể thành thục được”.
Trần Phi Lân đứng thẳng, cúi đầu nhìn anh: “Lần đầu tiên?”
Câu hỏi này có một loại cảm giác xấu hổ khó giải thích được, Trần Lạc Du nhìn đi chỗ khác, kiên trì giải thích: “Kỳ thực cũng không tính, lần hô hấp nhân tạo cho anh mới là lần đầu tiên”.
Ánh mắt Trần Phi Lân dừng lại trên mặt anh, giống như là một khối sắt nung đỏ, nóng đến mức anh khó có thể chịu đựng, đành phải chuyển đề tài: “Anh chắc không phải lần đầu tiên.”
Giọng điệu của anh có vị chua mà chính anh cũng không nhận ra, hỏi xong liền hối hận vì Trần Phi Lân đã im lặng. Ngay khi anh cảm thấy ảo não vì mình đã làm chuyện ngu xuẩn, Trần Phi Lân trả lời: “Khi còn nhỏ hôn một cô gái có tính không?”
“Khi còn nhỏ?”
“Ừ, khi em gái anh vừa mới được sinh ra.”
Nhìn thấy ý cười trêu ghẹo trong mắt Trần Phi Lân, anh lập tức hiểu ra, nắm lấy vạt áo rồi cắn môi người đàn ông, khóe miệng không ngăn được mà nhếch lên.
Sau đó anh nói: “Anh à, hôn một lần nữa đi?”
————–
Ji: Bộ này H kéo rèm nhớ, gớm cũng chảy máu mũi chả kém Ôm trăng sáng đâu ý.
Chương này ngọt ngào nhở. Ý hí hí. Đổi cách xưng hô nhớ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.