Edit: Ji [Anh cùng Trần Phi Lân hôn môi, là nụ hôn mà môi lưỡi cùng giao triền quấn quýt.] —–o0o—– Đầu óc trống rỗng, Trần Lạc Du nhìn Trần Phi Lân, cổ họng như bị thắt lại, không thể phát ra âm thanh. Trần Phi Lân lại nhìn về phía trước, giọng nói trầm thấp của hắn bị gió núi gào thét thổi bay đi rất nhiều, nhưng Trần Lạc Du lại có thể nghe rõ hắn nói cái gì, mỗi một từ đều tiến vào trong lòng. Trần Phi Lân nói: “Em đã biết tình huống trong nhà tôi. Mẹ tôi sức khỏe không tốt, thường xuyên nằm trên giường. Gánh nặng của tôi lớn hơn rất nhiều không chỉ là chi phí sinh hoạt của em gái tôi.” “Nếu bây giờ muốn quay đầu vẫn còn kịp.” Trái tim anh như thể bị rạch toang và đặt dưới ngọn đèn mổ, soi sáng những đau khổ và d*c v*ng mãnh liệt không thể che giấu. Anh nắm lấy tay áo của Trần Phi Lân, muốn người đàn ông này quay lại đối diện với chính mình. “Quay đầu cái gì?” Giọng anh mang theo nức nở: “Trần Phi Lân, anh có biết mình đang nói cái gì không?” “Em là gay.” Anh bóp mạnh ngón tay đến mức biến dạng ống tay áo của Trần Phi Lân: “Anh có biết anh phải chịu trách nhiệm về những gì anh vừa nói không?” Nhìn thẳng vào mắt anh, Trần Phi Lân nói: “Tôi biết.” Ngay khi các ngón tay được nới lỏng, phần sống lưng căng chặt cũng được thả lỏng. Trần Lạc Du nhìn chằm chằm mặt đất, nhìn bụi mịn cùng đá cuội, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Trần Phi Lân. Bầu trời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nhung-tang-may-lam-quang-hi/2919780/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.