Edit: Ji [Sao người mình thích lại nấu ăn giỏi như vậy?] —–o0o—– Giữ sau gáy, Trần Phi Lân hôn anh đến khi đôi môi sưng lên, anh yếu ớt ghé vào lồng ngực hắn mới dừng lại. “Chết mất” Trần Lạc Du thở hổn hển: “Vẫn còn muốn phải làm sao bây giờ?” Trần Phi Lân cùng anh dựa vào cây nói: “Sau này còn nhiều thời gian.” “Được.” Anh bám vào cánh tay Trần Phi Lân, đứng thẳng lên: “Tối nay ngủ ở đâu? Trong thôn của anh không có nhà nghỉ sao?” “Không có, ngủ ở nhà anh, giường của anh đủ lớn.” Chớp chớp đôi mắt, Trần Lạc Du muốn giả ngu, đáng tiếc lại thất bại, vì vậy không nhịn được cười, hôn lên môi Trần Phi Lân: “Anh muốn làm gì?” “Em muốn làm sao?” Trần Phi Lân hỏi ngược lại anh: “Tối nay thành thật một chút, phòng cách âm rất kém.” “Ồ.” Anh lại ngả vào lồng ngực Trần Phi Lân, giọng điệu không tình nguyện, nhưng không dấu được nụ cười sung sướng, nói: “Nghe anh.” Khí hậu ở Hồ Nam vào tháng 11 gần giống như ở Hồ Bắc, nhưng vì là vùng núi nên khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ giảm mạnh, Trần Lạc Du lạnh đến mức sụt sịt mũi khi xuống núi. Trần Phi Lân nắm tay anh dẫn đi, nghe thấy anh hắt hơi liền kéo chiếc mũ trên áo khoác lên đầu, lại bỏ hai tay vào túi của mình nói: “Cố gắng một chút, về đến nhà anh đun nước cho em tắm rửa”. “Không sao.” Trần Lạc Du không phải là người yếu ớt, anh vẫn có thể dựa vào ánh sáng của điện thoại di động mà nói đùa với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nhung-tang-may-lam-quang-hi/2919781/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.