Edit: Ji [Anh, có phải em có làm gì, anh cũng sẽ không quay đầu lại nhìn em không?] —–o0o—– Trần Lạc Du trả lời: [ Là tôi, lâu rồi không gặp] Chu Nham cũng trả lời “Đã lâu không gặp”, nhưng sau đó lại không nói gì nữa. Nhìn chằm chằm tên WeChat của Chu Nham, do dự một lúc Trần Lạc Du gửi: [Khi nào cậu về? Có thời gian để gặp nhau không? 】 Chu Nham trả lời sau khoảng hai phút: 【Có, tôi cũng muốn gặp cậu. Nhưng hiện tại bên này có một số việc phải giải quyết, có lẽ cần thêm hai hoặc ba ngày nữa] [Không sao, chờ cậu về chúng ta sẽ hẹn lại] 【Được】 Đặt điện thoại xuống, Trần Lạc Du nằm xuống sô pha mềm mại. Anh cảm thấy rất mệt mỏi, kiểu mệt mỏi này gần đây liên tục xuất hiện, không liên quan gì đến sự mệt mỏi trong công việc. Ánh mắt anh dừng lại trước tủ thuốc, mấy ngày nay anh đều uống paroxetin, thuốc này từng làm bạn với anh rất lâu, anh cũng biết một khi bắt đầu uống thì không thể tuỳ tiện dừng lại, nếu không sẽ phải chịu đựng những tác dụng phụ càng nghiêm trọng hơn. Quay người đối diện với sô pha, anh ôm hai cánh tay mình, định đi tắm trước rồi nghỉ ngơi. Lần này nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ, nhưng anh ngủ không hề yên ổn, còn mơ một giấc mơ không thể giải thích được. Trong giấc mơ, anh đang ngồi ở ghế sau của một chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nhung-tang-may-lam-quang-hi/2919787/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.