“Dạo này sao rồi?”
“Dạ, ổn lắm.”
“Nhìn sắc mặt thấy cũng tốt lắm à. Còn cái Tễ sao rồi?”
Phù Tô nghiêng nhẹ điện thoại để màn hình hướng về phía Uông Tễ. Anh mỉm cười lịch sự, đáp: “Dạ cháu cũng khỏe. Còn cô chú sao rồi, mọi chuyện vẫn ổn chứ ạ?”
“Cả hai đều khỏe.” Giọng mẹ Phù Tô nghe vui vẻ và dịu dàng. “Trời lạnh, cô nghỉ phép ở nhà. Còn chú con thì không sợ lạnh, cứ lười biếng chẳng muốn đến công ty, suốt ngày ở trường đua ngựa. À, chú còn nhắn cô dặn lại Phù Tô là Sparky sớm muộn gì cũng sẽ thích con hơn thôi.”
Phù Tô khẽ cười, Sparky là con ngựa của hắn.
“Con cũng nhớ nó.” Hắn nói.
“Không nhớ ba mẹ luôn sao?”
“Có. Tụi con sẽ về thăm sớm.”
“Cái Tễ cũng về chung luôn hả?” Giọng mẹ hắn lộ vẻ mong đợi.
Uông Tễ cười, đáp: “Dạ, cháu sẽ về cùng ảnh, nhưng mà do vướng thủ tục visa, chắc phải tới tầm tháng ba hoặc tháng tư ạ.”
“Được rồi, con à, con chịu qua đây là tụi cô vui lắm rồi. Tháng tư bên này hoa anh đào cũng nở, cô chú đợi hai đứa.”
Gác máy xong, Phù Tô đặt điện thoại xuống, hai tay đan vào nhau. Hắn ôm chặt Uông Tễ như ôm gối ôm, đè lên sofa mà dụi vào lòng anh.
Năm nay, mùa đông có trận tuyết lớn hiếm thấy. Bên ngoài, tuyết chất thành tầng, gió bấc rít từng cơn đập vào kính cửa sổ.
“Đừng có lười, cháo xay xong rồi, dậy ăn sáng đi.” Uông Tễ khẽ đẩy hắn.
Bây giờ đang là mùa đông ở đây, Toronto và trong nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1527958/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.