Lâu lắm rồi, từ mùa hè sau kỳ thi đại học năm ấy, Uông Tễ đã từng bị giáo viên chủ nhiệm kéo vào phòng máy tính của trường để chụp một tấm ảnh lưu danh trên bảng vàng danh dự. Tấm ảnh đó treo suốt cả mùa hè tại trường.
Huyện nhỏ chỉ có ba trường cấp ba, mà anh học ở trường tốt nhất trong số đó. Trường nằm ngay trung tâm thị trấn, bảng vàng danh dự được dán ngay cổng chính, nơi ai đi ngang cũng thấy.
Tấm ảnh của anh được bao người xem đi xem lại, bên dưới là dòng chữ khắc tên trường đầy tự hào, thu hút không ít lời khen ngợi. Chỉ đến lúc ấy, Uông Vân Giang và Đường Như mới nhận ra họ đã bỏ lỡ điều gì.
Cuối cùng họ mới nhớ đến đứa con trai đã vắng bóng trong cuộc đời và trái tim họ bấy lâu. Tình thương cha mẹ trong họ bỗng chốc thức tỉnh vào mùa hè ấy.
Hai người vừa hối hả gửi thiệp mời đến bạn bè, đồng nghiệp, vừa đồng lòng chìa tay về phía Uông Tễ. Họ muốn giữ chặt lấy anh, tốt nhất là nhân danh tình thương mà một lần nữa kiểm soát đứa con trai xuất sắc vượt ngoài dự liệu của họ.
Những nụ cười thân thiện, những lời quan tâm giả tạo, Uông Tễ từ nhỏ đến giờ chưa từng được nhận. Anh quen với việc bị lãng quên, quen với việc bị bỏ rơi.
Ở tuổi 17, đôi vai gầy của anh đã biết gánh chịu tất cả. Anh sợ những cuộc cãi vã trong gia đình, sợ phải thấy ánh mắt tự trách bất lực của ông nội mình. Vì vậy, anh học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1528016/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.