Chiếc xe khách nhỏ hướng huyện thành lăn bánh, ghế trên xe đã chật kín người. Xe khởi hành từ Vân Lĩnh, trên đường ghé qua những trấn nhỏ lân cận, đôi khi cũng dừng lại giữa đường để đón thêm khách.
Bên cạnh Uông Tễ là một bé gái trông như đang say xe, nét mặt nhợt nhạt, chẳng mấy sức sống. Anh quay sang, nhẹ nhàng hỏi: “Con muốn đổi ngồi ra gần cửa sổ không?”
Cô bé e thẹn khi có người lạ bắt chuyện, bèn lắc đầu, rúc vào lòng bà nội. Qua khe tay bà che chở, cô bé lén lút ngước lên nhìn Uông Tễ.
Bà nội cô bé với đôi bàn tay nhăn nheo, khẽ xoa đầu cháu mình, rồi quay sang Uông Tễ, dùng giọng địa phương nói: “Con bé sợ người lạ lắm.”
Uông Tễ mỉm cười, đưa tay sờ vào túi áo. Anh chợt hối hận vì sáng nay ra khỏi nhà không mang theo vài viên kẹo bạc hà, đành phải kéo cửa sổ xe mở ra một khe hẹp.
Gió núi ùa vào, xua tan bầu không khí ngột ngạt trong xe. Những cơn gió ấy cũng làm rối mái tóc ngắn phía trước trán của Uông Tễ. Qua ô cửa sổ, những ngọn núi trập trùng trải dài vô tận hiện ra như một bức tranh mơ màng, còn những sợi tóc mềm mại của anh dường như muốn hòa tan vào bầu trời rộng lớn.
Xe khách nhỏ dừng lại ở trung tâm huyện thành, ngay bên cạnh một bãi đỗ xe tạm. Uông Tễ bước xuống, nhìn đồng hồ. Chuyến xe này khởi hành từ Vân Lĩnh lúc 9 giờ sáng, bây giờ đã hơn 11 giờ trưa.
Anh trả tiền xe bằng cách quét
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1528018/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.