Phù Tô từ phòng tắm bước ra, trên người còn vương mùi hơi nước mát lành, đúng lúc bắt gặp Uông Tễ vừa xong muỗng cuối cùng của nửa miếng Tiramisu mà hắn để lại.
Chiếc Tiramisu làm từ nguyên liệu nhập khẩu, đã được ướp lạnh suốt một đêm, nay càng thêm thơm ngọt và đậm vị. Uông Tễ lấy khăn giấy lau đi lớp bột ca cao dính trên môi, vừa nói: “Để lại cho anh một nửa đó.”
Phù Tô ngồi xuống đối diện anh, chẳng nói gì, cầm một chiếc muỗng khác, đưa tay trái múc một miếng.
Uông Tễ liếc qua tay phải của hắn, thấy đang quấn khăn lông, nghĩ chắc Phù Tô tiện tay cuốn lại sau khi lau tóc: “Anh thiệt là lười quá, đưa khăn đây tôi đem bỏ vô giỏ đồ dơ cho.”
Vừa nói, anh vừa vươn tay ra lấy. Nhưng ngay khi chạm vào, Uông Tễ nhận ra khăn lông không chỉ ẩm mà còn ấm nóng.
Ngước mắt nhìn Phù Tô, anh hỏi: “Sao không đưa tôi luôn?”
Phù Tô chỉ đáp gọn: “Thôi, chút nữa tôi tự bỏ được rồi.”
Không nói thêm, Uông Tễ cúi đầu nhìn kỹ tay phải của hắn. Đột nhiên, anh giơ tay chạm thử, vừa nắm vào đã cảm nhận được hơi ấm từ khăn lông, cùng với đó là chút run rẩy nhẹ từ ngón tay hắn.
Phù Tô khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
Hai ánh mắt giao nhau. Trong ánh mắt Uông Tễ lộ rõ vẻ lo lắng: “Tay anh không thoải mái hả?”
Anh nhớ lại lúc nãy khi cả hai leo cầu thang, tay phải của Phù Tô đã nắm thành quyền bên người.
“Ừ, hơi khó chịu chút thôi, không sao đâu,” Phù Tô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tren-nui-co-chuyen-gi-uong-nha-nha/1528019/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.