Đỗ Vân Sinh trở lại bản Khất La, tìm được cơ hội gọi cho bạn nhờ liên lạc với đại sư.
Bạn tốt chuyển lời thay, đại sư nói ông không còn cách nào.
“Đại sư không ngờ ông lại trực tiếp trêu chọc vu cổ sư. Ông ấy nói ông người nào không trêu lại đi trêu chọc vu cổ sư làm gì cơ chứ. Dù có đi trêu chọc dân bản am hiểu cổ thuật nào cũng đều tốt hơn vu cổ sư, vu cổ sư là tồn tại mà không ai dám chọc. Họ là những vị thần của bản Miêu, không thể chọc, không dám chọc.”
“Đại sư còn nói, ông ấy rất phục ông luôn. Vu cổ sư cũng cho ông trêu chọc. Vân Sinh, tôi đã sớm nói ông rồi, đừng tùy tiện trêu chọc người khác. Ông tém lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt đi. Đại sư còn đề nghị ông hãy cố gắng ăn ở tốt với vị vu cổ sư kia đấy.”
Trái tim Đỗ Vân Sinh rơi xuống đáy vực, chìm nghỉm. Trong bóng tối trước mắt không thấy được ánh sáng.
Leng keng. Leng keng.
Đằng Chỉ Thanh xuất hiện sau lưng hắn, trên tay bưng bát canh thuốc bổ và nước thuốc: “Vân Sinh, lại đây.”
Đỗ Vân Sinh cất điện thoại, xoay người đi về phía y.
Leng keng. Leng keng.
Chiếc chuông đeo trên cổ tay hắn vang lên. Giờ phút này tâm trạng hắn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Đỗ Vân Sinh ngồi xuống, nhìn canh bổ và nước thuốc mà thèm nhỏ dãi nuốt nước miếng, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, nhỏ giọng thương lượng: “A Thanh, em làm anh thấy sợ hãi.”
Đằng Chỉ Thanh ngước mắt: “Vân Sinh, ngươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/treu-choc-moc-he-nuong/467022/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.