Đỗ Vân Sinh xuống xe của đàn anh, chào tạm biệt anh ta.
Đàn anh xuống xe đuổi theo, gọi với theo hắn: “Vân Sinh, mai em có rảnh không?”
Đỗ Vân Sinh đứng dưới ánh đèn đường nghiêng người nhìn qua, đuôi mắt nhấc lên, như cười như không nhìn đàn anh. Giữa hai ngón tay trái của hắn còn kẹp một điếu thuốc lá thuôn dài. Nơi đầu thuốc đỏ lửa như ẩn như hiện trào ra một làn khói mỏng manh như tơ lụa. Làn khói từ từ bay lên, lượn lờ quanh chiếc cổ và bên má trắng nõn của Đỗ Vân Sinh.
Đàn anh thấy cảnh này, ánh mắt tối xuống, cổ họng bất giác nuốt nước miếng. Hắn như bị mê hoặc tiến lên một bước, bỗng sinh ra một khát vọng mãnh liệt, điên cuồng muốn có được người đàn ông trước mắt này, muốn cho hắn trở thành người của riêng mình.
“Đàn anh, chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Tôi không có hứng thú với đàn ông.”
Tiếng sấm ầm ầm vang lên ngăn lại bước chân đang tiến đến của đàn anh. Anh ta để ý tới trong mắt Đỗ Vân Sinh chỉ có trêu chọc và giễu cợt, từ đầu đến cuối đều bình tĩnh thong dong.
Đàn anh cười khổ: “Nhưng anh nghe thấy em nói chuyện điện thoại với người yêu hiện tại của em. Y là đàn ông mà.”
Đỗ Vân Sinh hút một hơi thuốc rồi chầm chậm nhả ra, lơ đãng nói: “À, y là ngoại lệ.”
Đàn anh ghen tị: “Sao không phải là anh?”
Đỗ Vân Sinh thấy hơi buồn cười nhếch môi: “Đàn anh, ngoại lệ có nghĩa là độc nhất vô nhị. Nếu không phải là duy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/treu-choc-moc-he-nuong/467029/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.