Anh bằng lòng được ở bên cô thêm vài năm nữa, dù chỉ là một giấc mơ dài, anh cũng cam tâm tình nguyện.
“Vậy còn Triêu Triêu và Mộ Mộ thì sao?”
“…”
Nam Tịch nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của anh, bật cười:
“Anh thật sự chưa từng nghĩ tới tụi nhỏ hả?”
“Tất nhiên không phải.” – Trì Cẩn Dư phản bác nhưng có vẻ không mấy tự tin, rồi lại như hợp lý – “Chắc mơ không ảnh hưởng gì đến hiện thực. Mà mơ thì sớm muộn cũng phải tỉnh thôi. Biết đâu sáng mai ta đã quay về rồi.”
“…Phải rồi, biết đâu ngủ một giấc là quay về.” – Tim Nam Tịch như thắt lại, cô ngẩng đầu, tham lam v**t v* gương mặt hai mươi tư tuổi của anh.
Trì Cẩn Dư đặt tay lên mu bàn tay cô, dưới ánh sáng vàng mờ mờ của đèn tường cổ, anh lặng lẽ nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp ấy.
Được gặp lại nhau trong mơ, vào thời điểm đẹp nhất đời người, tha hồ yêu nhau một lần – là món quà mà họ chưa từng dám mơ ước.
Bàn tay anh trượt xuống, ôm lấy eo cô.
Nam Tịch đỏ mặt:
“Làm gì đó…”
Cơ thể tuổi mười tám rất dễ ngượng ngùng, đôi lúc đỏ mặt cũng chẳng thể kiểm soát nổi.
Đôi má hồng phớt như mây chiều, ánh mắt lúng liếng xấu hổ, mái tóc đen mềm mại trải ra gối quấn lấy lòng anh – tất cả đều khiến Trì Cẩn Dư say đắm, như được tiếp thêm sức mạnh.
Anh bật cười thấp, đầy ẩn ý:
“Giúp em thoa thuốc đều hơn thôi.”
Thoa thuốc cái đầu anh! Nam Tịch tức đến bật cười:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tri-nam-xuan-thuy-chiet-chi-ban-tuu/2980341/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.