🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

45. Triệu Diễn

Ta để Lý Kiêu đi cứu nhóm nạn dân đó rồi.

Ta chưa bao giờ có thể thay đổi quyết định của nàng, nàng cũng luôn hiểu rõ điều đó. Dù Lý Kiêu biết võ, ta vẫn phải chia nhiều quân ra hỗ trợ nàng.

May mà Tiết Uyển Oánh đề nghị cùng đi với Lý Kiêu, ta biết Bình Dương Hầu đã lặng lẽ cử người bảo vệ nàng. Tiết Uyển Oánh chỉ còn lại chút ít giá trị đó mà thôi.

Những ngày ta ra ngoài, Tiết Uyển Oánh càng ngày càng giống một đống bùn nhão dính nhớp, cứ quấn chặt lấy Lý Kiêu. Từ lúc ban đầu đối xử cay nghiệt với Lý Kiêu, đến giờ thì chỗ nào cũng theo sát.

Hổ nữ nhà tướng? Ta chỉ muốn dùng sức Tiết Uyển Oánh để giữ chặt Lý Kiêu mà nghiền nát. 

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Lý Kiêu âm thầm giúp nàng vô số lần. Ngày trở về từ vùng đất hoang Nam thành, Tiết Uyển Oánh từ nàng tiểu thư ăn sung mặc sướng run rẩy sợ hãi, Lý Kiêu đã ở bên an ủi nàng suốt nửa đêm.

Ta ngày càng căm ghét Tiết Uyển Oánh. Chỉ mong mọi chuyện mau kết thúc, Bình Dương Hầu sẽ nhốt nàng thật chặt ở phủ Bình Dương, không bao giờ cho nàng ta bước ra khỏi cửa nửa bước.

Lý Kiêu lạnh mặt, luôn tưởng mình cứng rắn nhưng hành động lại không như vậy. Vô duyên vô cớ gây ra sự chú ý của kẻ ngoài. Ta không thích điều đó.

Chỉ cần Lý Kiêu tốt với ta là đủ rồi.

46. Tiết Uyển Oánh

Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy nữ tử nào thông minh dũng cảm như Lý Kiêu.

Quá nhiều nạn dân phải di chuyển, đổi lại là người khác chắc hẳn sẽ  không biết phải làm sao, xe ngựa của chúng ta cũng không đủ dùng. Ấy thế mà Lý Kiêu để con Hải đông thanh hung dữ đó dẫn mấy chục loài chim dữ phía sau quắp mổ người dồn họ đi.

Mặt khác, nàng sai người trên đường cưỡi ngựa rải bánh cứng, dụ nạn dân không mệt mỏi mà tiến về phía trước. Dùng sức mạnh đe dọa, an ủi, dẫn dắt. Lý Kiêu tuyệt đối không phải người ngốc dễ bị lừa, nàng là người cực kỳ thông minh.

Như vậy, chỉ có người bệnh nặng và trẻ nhỏ mới cần người của ta đưa lên xe ngựa.

Người phía trước hô to: "DIều hâu mổ người tới rồi!" "Chạy về phía trước có đồ ăn!"

Phía sau Lý Kiêu đốt cỏ ướt bốc khói đen ngòm, cưỡi ngựa dẫn đầu đánh nhau cùng gia đinh của Trình gia. Không ai có thể chạy đi báo tin. Dĩ nhiên, ta cũng thấy Hoàng Kim Viên bên kia đã bốc cháy dữ dội, e rằng Trình Tuần cũng không thể lo nổi cho chính mình.

Trước đây ta nghĩ Lý Kiêu chỉ là kẻ được Triệu Diễn sủng hạnh trên giường, thật uổng cho sắc đẹp mỹ miều kia. Nhưng về sau ta lại cảm thấy kiểu người độc ác như Triệu Diễn nào xứng với Lý Kiêu?

Từ nhỏ ta đã học võ, trong phủ Bình Dương hiếm có đối thủ. Nhưng võ nghệ của Lý Kiêu chắc chắn vượt xa ta. Trước giờ ta chưa từng thật sự giết ai, từng nghĩ bản thân sẽ sợ hãi hoảng loạn. Nhưng giờ cưỡi ngựa kề vai sát cánh cùng Lý Kiêu, lòng ta lại chẳng hề nao núng.

Người bên cạnh cho ta sức mạnh to lớn, ta chỉ muốn đập nỗi oán than của nạn dân vô tội chết ở vùng đất hoang Nam thành lên đầu từng kẻ Trình gia.

Thấy nạn dân đã đi xa, ta và Lý Kiêu nhìn nhau, vừa đánh vừa lui. Bất ngờ, ta nghe Lý Kiêu hét to một tiếng: “Tiết Uyển Oánh!”

Ta ngoảnh lại, thấy một mũi tên lao thẳng về phía mình! Nhìn mũi tên chuẩn bị bắn trúng, Lý Kiêu phất roi quất ngựa, kịp đón mũi tên trước ta. Ta nhìn thấy mũi tên xuyên qua lưng nàng.

Lý Kiêu ——!!!!!

47. Tiết Uyển Oánh

Ta đã chẳng còn nhớ rõ làm sao để ôm Lý Kiêu đến được huyện Bình Độ. Đó là lần ta cưỡi ngựa nhanh nhất trong đời mình.

Người bên dưới báo tin rằng, trong Hoàng Kim Viên chỉ còn lại mười vạn thạch lương thực, phần còn lại đã bị Trình Tuần bán cho thương nhân với giá cao từ lâu. Nhưng ta chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Ta siết chặt cổ áo người đó mà thét lên: “Tìm phụ thân ta! Nhanh! Mời thầy thuốc giỏi nhất phủ Bình Dương đến đây! Ta phải cứu Lý Kiêu!”

Ta cẩn thận đặt Lý Kiêu lên giường, lại gào thét người di gọi thầy thuốc tới. Nhìn vết máu loang lổ trên vai nàng, đầu óc ta càng lúc càng trống rỗng. Chưa bao giờ ta có cảm giác sợ hãi đến vậy. Ta sợ đôi mắt xinh đẹp của Lý Kiêu sẽ chẳng bao giờ mở lại.

Khi Triệu Diễn xông vào doanh trướng, hai mắt đã đỏ như máu. Ánh mắt hắn quét qua ta, lạnh lùng nặng nề khiến ta đứng không vững.

Ta biết, lúc này đây hắn thật sự muốn ta chết.

48. Tiết Uyển Oánh

“Ta không giết ngươi, chỉ vì sợ Lý Kiêu tỉnh lại sẽ oán hận ta.”

“Mạng sống của ngươi là do Lý Kiêu cứu.” Hắn âm trầm lạnh lùng, nét mặt dường như vặn vẹo: “Nếu nàng không tỉnh lại, ngươi cũng không cần sống nữa.”

Triệu Diễn nhìn ta từ trên cao xuống, như muốn xé xác ta thành từng mảnh.

Trình Tuần đã chết. Đầu hắn bị Triệu Diễn chém lìa, treo cao trên cổng thành huyện Ung. Bằng chứng Trình Tuần buôn bán lậu lương thực của triều đình, uy hiếp quan viên chưa được tìm thấy, đâu thể chết dễ dàng vậy Nhưng Lý Kiêu vẫn nằm bất tỉnh trên giường, Triệu Diễn tựa hồ như đã mất hết lý trí.

Huyện Ung bị Triệu Diễn cùng quân ta khóa chặt như thùng sắt, chưa thể truyền tin về kinh thành. Nhưng tin Trình Tuần chết rồi sớm muộn gì cũng bại lộ, chưa kể hắn còn là đường đệ của Hoàng hậu.

Chỉ cần sơ suất, hành động của Triệu Diễn sẽ bị coi là mưu phản. Dù bề ngoài Triệu Diễn còn chút hơi sức nhưng thực chất đã điên loạn. Không rõ hắn nuôi tư binh từ khi nào mà giờ lại ngang nhiên tung hoành tại Ung Châu.

Đám người nhà họ Trình bị hắn tra tấn tàn nhẫn, tiếng la hét vang dội khắp nơi không dứt. Ta vốn lo Tiết Minh sẽ truyền tin về kinh thành nhưng Triệu Diễn lại chặt mất một cánh tay của y để uy hiếp!

Ta thấy hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau máu trên tay, lạnh lùng nói với Tiết Minh: “Cánh tay ngươi bị thương khi truy bắt Trình Tuần, bị Trình Tuần gây thương tích, nhớ rõ chưa?”

Tiết Minh kinh hãi gật đầu, sợ đến mức mất khống chế. Hành động tàn nhẫn của Triệu Diễn khiến ta rùng mình. Ấy vậy mà đêm đến, hắn không rời khỏi bên giường Lý Kiêu, chẳng màng cực nhọc ngày đêm, từng thang thuốc đều tự mình thử rồi mới cho nàng uống.

Hắn tựa vào mép giường, dịu dàng ôn hoà hỏi Lý Kiêu rằng, có phải nàng ngủ lâu quá hay không. Mỗi khi nhìn đến, ta chỉ cảm thấy khiến cho người ta sợ hãi vô cùng.

Triệu Diễn cười uy hiếp ta, giọng điệu khiến người ta sởn tóc gáy:

“Chờ Lý Kiêu tỉnh lại…… ngươi phải rõ điều gì nên nói với nàng, điều gì không nên nói.”

Lý Kiêu như đang giữ dây cương kìm hãm Triệu Diễn. Một khi nàng không còn, Triệu Diễn làm việc cũng chẳng màng đến hậu quả.

Ta bị Triệu Diễn đuổi khỏi bên người Lý Kiêu, bảo ta dẫn người mở các lều cháo, an ủi dân bị nạn.

Ta vốn muốn ở bên cạnh nàng. Nhưng hắn liếc ta, ánh mắt tối tăm như chứa quá nhiều uẩn khúc. Hắn im lặng hồi lâu, ánh mắt hiếm khi mê mang.

Triệu Diễn khẽ nói: “Nếu không Lý Kiêu tỉnh lại sẽ lo lắng.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.