🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tô Kiến Thanh lại lần nữa gặp Vương Doanh Kiều, nhưng chẳng thể ngờ rằng lần gặp mặt này là trong nhà xác. Cô nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của cô ấy, khẽ gọi: “Kiều Kiều, tớ đến rồi.” Song không có ai trả lời cô.

Hồng nhan bạc mệnh, ngọc nát hương tan. Vương Doanh Kiều qua đời ở tuổi hai mươi hai.

Chưa bao giờ cô thấy khuôn mặt bạn mình nhợt nhạt đến vậy. Tô Kiến Thanh lặng lẽ nhìn cô ấy rất lâu: “Tại sao cậu không gọi cho tớ?” Những lúc đau lòng, những khi phẫn uất, những khoảnh khắc tuyệt vọng, khi nước mắt rơi không ngừng… cô đã ở đâu?

Khi ấy, cô đang ở thành phố biển lãng mạn, ngắm trăng đếm sao. Cô lắng nghe những lời thỏ thẻ dịu dàng rồi chìm vào giấc ngủ, đắm mình trong khoảnh khắc triền miên bên một người đàn ông.

Cô say mê một vòng tay hư ảo, như cố níu giữ cơn gió thoảng qua.

Nếu như lúc đó, cô chịu tìm hiểu thêm về công dụng của những hộp thuốc mình từng thấy. Nếu như cô chịu hỏi han nhiều hơn một câu, mái tóc ấy của cậu sao lại rụng nhiều đến vậy. Nếu như cô bớt gặp Kỳ Chính Hàn vài lần, dành thời gian cho những cuộc hẹn đã bỏ lỡ.

Liệu rằng cô ấy có thể nhận thêm một chút yêu thương từ thế gian này?

Chỉ bấy nhiêu… có đủ để cứu cô ấy không?

Ánh đèn lạnh lẽo trong bệnh viện không thể cho cô câu trả lời.

Tô Kiến Thanh rời bệnh viện, đến phòng trọ Vương Doanh Kiều từng ở để thu dọn di vật.

Cô bước vào phòng tắm, nghĩ đến đến khung cảnh bốn giờ sáng, Vương Doanh Kiều đã lấy hết dũng khí như thế nào để kết thúc cuộc đời mình tại đây. Nhưng sự thật là, những người đứng ngoài có thể hình dung bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng thể cảm nhận dù chỉ một phần mười nỗi đau mà cô ấy đã trải qua.

Cô tìm thấy tấm bản đồ thế giới với hàng chục ký hiệu đánh dấu, nhìn thấy bé mèo bông Totoro vẫn còn nguyên trong nắng sớm, chưa từng được tháo khỏi lớp giấy bọc.

Tô Kiến Thanh ngồi xuống đối diện nó, lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ tròn trĩnh đáng yêu ấy, nhẹ nhàng xoa lên chiếc bụng bông mềm mại.

Ba tiếng sau, ngoài cửa có tiếng động, là chủ nhà cho thuê trọ.

Tô Kiến Thanh vẫn ngồi thẫn thờ, không đứng dậy ra đón. Cô lắng nghe tiếng than vãn xen lẫn tức giận của chủ nhà, bà ta nói hà cớ gì lại chọn chết ở chỗ này, về sau còn ai dám thuê trọ nữa đây.

Cô có thể hiểu sự khó chịu của chủ nhà. Cuối cùng, giữa những lời oán than ấy, Tô Kiến Thanh ngước mắt lên, hời hợt hỏi: “Phòng trọ này rao giá bao nhiêu?”

“Ý của cô là gì hả?”

Tô Kiến Thanh nói: “Tôi trả gấp đôi, ngay bây giờ, coi như phí để bà im lặng.”

Sau cùng, cô chỉ mang đi mèo bông Totoro và tấm bản đồ. Những thứ còn lại, mãi mãi phong kín trong căn phòng ấy.

Vương Doanh Kiều mất nơi đất khách, theo quy định, thi thể sẽ được hỏa táng tại đây. Nhưng người Trung Quốc luôn tin vào chuyện lá rụng về cội, cô được đặc cách đưa về quê nhà.

Là Chu Già Nam đã âm thầm thu xếp mọi chuyện.

Hắn bỏ lại người vợ mới cưới, từ hòn đảo xa xôi vội vã trở về, cúi đầu tiễn biệt đoạn tình dang dở chẳng thành tên.

Tấm màn đỏ hóa thành dải lụa trắng, một thân xiêm y rực rỡ bị bụi đường xa cuốn đi, trở về chốn cũ chỉ còn lại bi thương lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Kẻ mang danh quân tử, thực chất là loài cầm thú, rải rắc thứ tình cảm giả tạo khắp nơi.

Nghệ danh hắn đặt cho cô tràn ngập các trang tin tức, được quảng bá khắp mọi nền tảng. Hắn đổi tên cô thành Vương Doanh Tiếu, nói rằng chữ “Tiếu” rất hợp với cô, vì linh hồn cô vốn dĩ rạng rỡ, sống động. Những bộ phim đã chiếu và sắp công chiếu chiếm lĩnh toàn bộ công cụ tìm kiếm, danh tiếng của cô bị người ta xâu xé như chia nhau chiếc bánh bao tẩm máu.

Những vai diễn đầy sức sống được cắt ghép thành video, lan truyền khắp nơi.

Cô tiếp tục tồn tại trong mắt công chúng với cái tên A Tiếu. Đó là vinh quang hắn ban cho cô.

Thế nên, chẳng ai biết tên thật của cô, càng không ai hay nỗi tuyệt vọng của cô.

Tô Kiến Thanh đến quê nhà của Vương Doanh Kiều để dự tang lễ.

Đây là một vùng huyện nghèo nàn, khép kín. Đám tang được tổ chức ở một vùng quê, tiếng chiêng trống ầm ĩ đến khoa trương. Đứng ngoài sân, Tô Kiến Thanh nhìn vào, thấy số người đến viếng chẳng nhiều, có lẽ chỉ có hai người là thật lòng khóc thương cho cô.

Một là mẹ, một là bà nội.

Bà nội cô, năm xưa vì thương xót một sinh mệnh nhỏ bé, đã nhặt cô từ bãi rác mang về nuôi nấng. Hai mươi năm sau, cuối cùng vẫn chẳng thể tránh khỏi cảnh đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Tô Kiến Thanh đeo kính râm, nhìn thấy Chu Già Nam cũng đeo như cô. Kính râm đúng là món đồ hữu dụng, có thể che giấu đi vài phần cảm xúc.

Hắn ta mang theo tài xế riêng, hai người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề đứng trên con đường làng nhỏ hẹp, dáng vẻ cao cao tại thượng. Chu Già Nam đút tay vào túi quần, dáng đứng rã rời, phảng phất vẻ mệt mỏi tiều tụy. Cặp kính có thể giấu đi đôi mắt hắn, nhưng không che được gương mặt tái nhợt và chiếc mũi đỏ hoe vì khóc.

Thấy Tô Kiến Thanh đi tới, hắn không phản ứng, chỉ đờ đẫn nhìn di ảnh trước linh đường.

Đó là bức ảnh chụp khi cô tham gia kỳ thi nghệ thuật, cũng là ảnh trên thẻ sinh viên.

Giờ đây, nó trở thành di ảnh của cô.

“Tại sao người chết không phải anh?”

Tô Kiến Thanh đứng trước mặt Chu Già Nam, che khuất tầm nhìn của hắn.

Người đàn ông với đôi mắt sưng đỏ mệt mỏi cụp xuống, nhìn cô.

“Một cô gái mười tám tuổi, cô ấy trao thân thể, trao giấc mơ, trao cả tình yêu cho anh. Còn anh, lại đẩy cô ấy đến bước đường này.”

Tô Kiến Thanh bình tĩnh nói, âm thanh vang lên rồi lại tan biến trong tiếng chiêng trống chói tai.

Chu Già Nam không đáp, chỉ khẽ nuốt xuống một ngụm khô khốc.

Không biết giờ đây hắn đang nghĩ gì?

Cô thà rằng hắn chưa từng động lòng, như thế, có lẽ bạn cô vẫn còn một con đường sống.

“Nếu đã không có dũng khí đi theo cô ấy, vậy tôi nguyền rủa anh vợ con ly tán, chết không được yên lành. Sau khi chết sẽ bị đày xuống cõi súc sinh, chịu đọa đày, mãi mãi bị người đời chà đạp, sỉ nhục.”

Tô Kiến Thanh khó nhọc nói ra lời này rồi thẳng tay giáng cho hắn một cái tát cuối cùng.

Không biết từ khi nào bắt đầu hận, cũng chẳng rõ từ lúc nào bắt đầu oán. Cô không rõ bản thân đang tát vào mặt người đàn ông này, hay là đang trút giận cho chính mình. Cô nói: “Chu Già Nam, anh sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Hắn im lặng nghiến chặt răng, bình tĩnh chỉnh lại gọng kính bị đánh lệch, sau đó giơ tay cản tài xế đang định xông lên dạy dỗ Tô Kiến Thanh.

Hắn trầm giọng: “Đi thôi.”

Hai người rời đi, bước vào chiếc xe xa hoa của hắn.

Cô hóa thành tro bụi, trở thành sương mưa, mãi mãi an giấc dưới lòng đất, một nắm đất sạch phủ lên tiếng cười hồng trần.

Còn hắn, ăn vận chỉnh tề, hạnh phúc bình an, tiếp tục sống sót trên thế gian, tiếp tục dùng cách không dao không súng để giết người.

Lần đầu tiên gặp hắn là trong tứ hợp viện nơi hắn nuốt chửng người ta mà không nhả xương.

Lần cuối cùng là trước linh cữu lạnh lẽo của cô.

Chu Già Nam mua cho gia đình Vương Doanh Kiều một tòa nhà ở trung tâm thành phố quê nhà họ. Chừng ấy đủ để cả bốn thế hệ nhà họ Vương chẳng cần làm gì vẫn có thể sống sung túc.

Chắc hẳn cha cô sẽ rất hài lòng.

Tô Kiến Thanh trở lại đoàn phim “Tiêu Dao Tân”, tiếp tục quay hình, nhưng trạng thái tinh thần của cô cực kỳ tệ. Diễn xuất chệch choạc khiến đạo diễn giận dữ, nổi cáu với cô. Tô Kiến Thanh chỉ còn biết mỗi nhận lỗi, cố gắng làm dịu bầu không khí.

Ngoài lúc quay phim, cô chẳng đi đâu cả, phần lớn thời gian là nghỉ ngơi ở khách sạn, đọc kịch bản hoặc thẫn thờ nhìn mèo bông Totoro.

Đã có lúc cô muốn đốt nó đi, nhưng khoảnh khắc cuối cùng, một chút lưu luyến đã giữ cô lại.

Cô chơi với Tiểu Thanh, đều đặn cho ăn và vệ sinh sạch sẽ. Đôi khi, cô ngớ ngẩn nghĩ: Làm một bé mèo hẳn sẽ hạnh phúc lắm.

Cô xem lại những bộ phim Vương Doanh Kiều từng đóng, lật từng dòng tin nhắn họ từng trao đổi.

Lần đầu tiên Tô Kiến Thanh bước lên thảm đỏ, đội trên đầu chiếc vương miện Kỳ Chính Hàn tặng cô, Vương Doanh Kiều nhắn rằng: [Xinh đẹp quá trời quá đất! Tiên nữ giáng trần! Mãi mãi là fan cuồng của cậu! /chảy nước miếng/chảy nước miếng.]

Khi cô ở Hải Thành, Vương Doanh Kiều lại nhắn rằng: [Cậu đang ở đâu vậy? Nhớ cậu quá. /khóc/khóc/khóc.]

Lùi về xa hơn nữa, những năm còn đi học, ba giờ sáng, Vương Doanh Kiều than thở: [Đói chết mất, mai nhất định phải đi ăn lẩu!]

Sáng hôm sau, Tô Kiến Thanh mới thấy tin nhắn, bèn trả lời: [Trời ạ, cậu có thể ngủ sớm hơn chút không?]

Bốn năm trước, những dòng chữ cũ kỹ hơn: [Chết thật! Cái tên họ Chu đó lại đến nữa! Làm sao bây giờ?]

Tô Kiến Thanh cứ thế đọc đi đọc lại, tự hỏi đâu mới là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời mình, là những lần lén lút qua lại với Kỳ Chính Hàn, là lúc danh lợi song toàn, hay đơn giản chỉ là những ngày tháng cô và Vương Doanh Kiều cùng học hành, cùng phấn đấu, dù chẳng hào nhoáng nhưng vẫn là chính mình.

Đã từng hạnh phúc, cũng từng tổn thương.

Quá mức tham lam, nỗi đau sẽ thành vĩnh viễn.

Không tránh khỏi việc giận cá chém thớt, cô lạnh nhạt với Kỳ Chính Hàn gần hai tháng trời. Không trả lời tin nhắn, không nghe điện thoại, cũng chẳng chủ động tìm gặp.

Anh hiểu cô cần thời gian yên tĩnh nên cũng không ép buộc. Người máu lạnh vẫn là người máu lạnh, nhưng không ngu ngốc hay cực đoan.

Hai tháng sau, miền Nam bước vào thu, một chiếc lá rơi xuống báo hiệu một năm sắp qua.

Hôm ở phim trường, Tô Kiến Thanh nhận được cuộc gọi từ Kỳ Chính Hàn.

Điện thoại đã kết nối, nhưng anh không lập tức lên tiếng, dường như đang đợi cô mở lời trước. Nhưng Tô Kiến Thanh cũng im lặng, thế nên cả hai giữ nguyên trạng thái đó suốt mười giây. Mãi đến khi giọng nói uể oải của anh vang lên: “Định bỏ mặc anh bao lâu nữa?”

Cô trả lời: “Em đang quay phim.”

Anh phớt lờ: “Tối nay anh đến, tiện thể có một bữa tiệc, đi cùng anh.”

“Bạn của anh sao?” Cô cất giọng nhàn nhạt.

“Khách hàng.” Anh cũng chẳng mang theo chút cảm xúc nào.

Tô Kiến Thanh nói: “Là anh điên hay em điên? Không đi.”

Cô dứt khoát cúp máy, tắt nguồn trốn tránh.

Phu quân bị tống vào ngục, nhà cửa bị khám xét, khi hay tin chàng lâm vào cảnh nguy kịch, nàng tiểu thư mặc kệ an nguy của bản thân khi đang mang thai, vật vã khóc lóc đòi đến gặp người lần cuối.

Đây là một cảnh quay ngoại cảnh diễn ra trong đêm mưa bão, nhưng hôm nay trời lại trong xanh, đoàn phim phải dùng mưa nhân tạo để hỗ trợ.

Tô Kiến Thanh vận trang phục màu trắng, loạng choạng chạy ra từ phòng ngủ, cô vấp phải bậu cửa, ngã sấp xuống nền đất ướt. Đầu gối va thẳng vào bậc thềm, cơn đau buốt tận óc làm nước mắt cô trào ra tức khắc.

Cô thốt lên lời thoại: “Ta phải gặp chàng ấy.”

Nha hoàn hầu cận vội vã chạy đến đỡ lấy cô, vừa khóc lóc vừa giữ chặt: “Phu nhân, mau quay về đi. Người phải bảo vệ thân thể mình, Vương gia cũng không muốn thấy người thế này đâu.”

Miếng ngọc bội định tình bị hất văng ra, rơi ngay dưới chân tên lính gác cửa.

Tô Kiến Thanh cố vươn tay với lấy, nhưng ngay khi sắp chạm vào nó, một đôi giày nặng nề giẫm thẳng lên những ngón tay gầy guộc của cô.

Tên lính quát: “Cút về đi!” Đoạn, gã rút kiếm ra thị uy.

Tô Kiến Thanh gục trên mặt đất khóc ròng, siết chặt ống quần gã, yếu ớt cầu xin: “Xin ngài, cho ta gặp chàng ấy một lần thôi, chỉ một lần thôi…”

Cô nức nở đến run rẩy, nước mắt hòa cùng cơn mưa xối xả, thấm đẫm cả thân mình.

“Cầu xin ngài…”

Tô Kiến Thanh khóc đến kiệt sức, gương mặt tái nhợt áp sát nền đất thô ráp, nha hoàn phía sau đau lòng đỡ cô dậy.

Và rồi, họ thấy dưới nền đất, nơi nước mưa chảy qua, lẫn lộn một mảng đỏ tươi.

“Phu nhân!” Nha hoàn kích động che miệng. “Đứa bé, đứa bé… Có ai không? Mau cứu người!”

Mưa mỗi lúc một lớn, cuốn lấy thân thể mềm nhũn của cô, hòa vào sắc đỏ loang lổ trên mặt đất. Người phụ nữ tiều tụy quỳ rạp nơi đó, mong manh và tàn tạ như một bông hoa bị giày xéo đến héo rũ.

Dưới thân cô, một mảng máu đỏ chói mắt.

“Cắt!” Giọng đạo diễn vang lên. “Tốt! Cảnh này qua!”

Nhân viên trong đoàn phim bắt đầu việc dọn dẹp, Tô Kiến Thanh vẫn nằm yên trong bùn đất, không động đậy.

Nước mắt cô chưa thể ngừng rơi, chiếc túi máu dưới thân vỡ nát, khiến đôi chân cô nhớp nháp, khó chịu.

Nữ diễn viên đóng vai nha hoàn tốt bụng đến đỡ cô: “Kiến Thanh, quay xong rồi. Cô có ngã đau chỗ nào không?”

Tô Kiến Thanh khẽ động ngón tay bị giẫm lên. Tay đau, đầu gối đau, toàn thân chỗ nào cũng đau.

Nhưng chưa kịp phản ứng, cô gái vừa đến an ủi đã bị ai đó kéo ra. Thay vào đó, một sức lực mạnh mẽ lập tức kéo cô từ dưới đất lên.

Tô Kiến Thanh mang nước mắt giàn giụa rơi thẳng vào vòng tay ấm áp và rắn rỏi của một người đàn ông.

Anh nhẹ nhàng xoa gáy cô: “Được rồi, không sao nữa.”

Nước mưa và bùn đất trên người cô dính vào chiếc áo sơ mi đen sạch sẽ của anh, gương mặt ướt át dán vào lồng ngực nóng rực của anh. Tô Kiến Thanh chẳng thể cảm giác được mình còn đứng vững bằng hai chân hay không, toàn thân cô dường như tê liệt cả rồi.

“Không sao rồi, bé cưng.” Giọng người đàn ông trầm ấm dịu dàng, mang đến cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối.

Kỳ Chính Hàn nắm lấy bàn tay Tô Kiến Thanh, nơi còn hằn rõ dấu chân, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Đau lắm không?”

Cô phản ứng chậm chạp, vài giây sau mới gật đầu.

Kỳ Chính Hàn bế cô vào phòng nghỉ, ngồi xuống mép giường đạo cụ, dùng khăn tắm lau người cho cô.

Trên bộ vest chỉnh tề, cao quý sạch sẽ của anh đã in hằn vết nước, chỉ duy nhất một mảng nơi cô tựa vào là lấm lem, nhếch nhác.

Cô khóc đến tơi tả, còn Kỳ Chính Hàn vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì.

Qua đôi mắt đẫm lệ, cô nhìn khuôn mặt anh trở nên mơ hồ. Đường nét góc cạnh cứng rắn, đôi mày kiếm sắc sảo, ánh mắt sâu thẳm, phảng phất nét dịu dàng khó đoán. Một người đàn ông phong lưu, hào hoa như vậy, giờ đây lại đang kiên nhẫn giúp cô lau đi những giọt nước còn đọng trên mái tóc. Anh gần trong gang tấc, nhưng dường như cũng xa tận chân trời.

Ngón tay của anh chạm vào khóe mắt cô, khẽ lau đi hai giọt lệ còn vương.

Anh đứng dậy, bước sang bên cạnh, nhấc Tiểu Thanh lên bằng cách nắm lấy gáy nó rồi đặt lên đùi Tô Kiến Thanh, dặn dò “cô con gái nhỏ” của mình: “Nào, chọc cho mẹ con vui lên đi.”

Tô Kiến Thanh cúi đầu nhìn mèo con trên chân mình, nhẹ nhàng vuốt ve quả đầu nhỏ tròn xinh xắn của bé.

Kỳ Chính Hàn tựa người vào cây cột phía sau, lười biếng mỉm cười, thong dong nhìn hai mẹ con họ.

Giọng nói của Tô Kiến Thanh lạnh lùng, không chút nể nang: “Anh có thể rời khỏi đây được không?”

Anh nhướng mày: “Lý do?”

“Anh nhất định phải bắt em nói ra câu “nhìn thấy anh là em phát bực” sao?” Cô chậm rãi ngước lên, đôi mắt hờ hững nhìn thẳng vào anh.

Kỳ Chính Hàn chẳng hề bận tâm, mặt dày đáp: “Bực thì cứ bực thôi, miễn không ảnh hưởng đến việc quay phim là được.”

Anh ngồi xuống ghế thái sư, cầm lấy chén trà bên cạnh, thong thả nói: “Anh đã bàn với đạo diễn rồi, mỗi cảnh quay tối đa ba lần, quay ra sao giữ nguyên như vậy, ưu tiên hiệu suất, không cần lo diễn không tốt.”

Anh nhàn nhã nhấp ngụm trà.

“Cứ yên tâm quay tiếp đi, anh ở đây chơi với em.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.