Tô Kiến Thanh lại lần nữa gặp Vương Doanh Kiều, nhưng chẳng thể ngờ rằng lần gặp mặt này là trong nhà xác. Cô nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của cô ấy, khẽ gọi: “Kiều Kiều, tớ đến rồi.” Song không có ai trả lời cô.
Hồng nhan bạc mệnh, ngọc nát hương tan. Vương Doanh Kiều qua đời ở tuổi hai mươi hai.
Chưa bao giờ cô thấy khuôn mặt bạn mình nhợt nhạt đến vậy. Tô Kiến Thanh lặng lẽ nhìn cô ấy rất lâu: “Tại sao cậu không gọi cho tớ?” Những lúc đau lòng, những khi phẫn uất, những khoảnh khắc tuyệt vọng, khi nước mắt rơi không ngừng… cô đã ở đâu?
Khi ấy, cô đang ở thành phố biển lãng mạn, ngắm trăng đếm sao. Cô lắng nghe những lời thỏ thẻ dịu dàng rồi chìm vào giấc ngủ, đắm mình trong khoảnh khắc triền miên bên một người đàn ông.
Cô say mê một vòng tay hư ảo, như cố níu giữ cơn gió thoảng qua.
Nếu như lúc đó, cô chịu tìm hiểu thêm về công dụng của những hộp thuốc mình từng thấy. Nếu như cô chịu hỏi han nhiều hơn một câu, mái tóc ấy của cậu sao lại rụng nhiều đến vậy. Nếu như cô bớt gặp Kỳ Chính Hàn vài lần, dành thời gian cho những cuộc hẹn đã bỏ lỡ.
Liệu rằng cô ấy có thể nhận thêm một chút yêu thương từ thế gian này?
Chỉ bấy nhiêu… có đủ để cứu cô ấy không?
Ánh đèn lạnh lẽo trong bệnh viện không thể cho cô câu trả lời.
…
Tô Kiến Thanh rời bệnh viện, đến phòng trọ Vương Doanh Kiều từng ở để thu dọn di vật.
Cô bước vào phòng tắm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-duoi-anh-trang-hoai-nam-tieu-son/2724499/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.