🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tô Kiến Thanh đang sắp xếp đồ đạc trong nhà, nhìn đống đồ ăn vặt trước mắt mà đau đầu. Tất cả chỗ này đều là Thịnh Yến mua cho cô. Khi Vương Doanh Kiều vừa mất, cậu không nói gì nhiều mà chỉ lặng lẽ gửi đồ sang đây. Cậu nhắn qua WeChat: [Tâm trạng không tốt thì ăn chút gì đó đi ^_^. Em lấy nhân cách ra đảm bảo, tất cả những món ăn vặt ngon nhất thế gian đều được gói hết bên trong.]

Nhưng thời gian Tô Kiến Thanh ở Yến Thành chẳng còn bao lâu, hơn ba tháng trôi qua, cô cũng chỉ mới ăn hết hai gói chocolate.

Suy nghĩ một lúc, cô bỏ tất cả đồ ăn vào thùng hàng cần gửi đi.

Sau đó, cô gọi cho Thịnh Yến. Giờ cô đã quen dần với việc gọi tên cậu: “Dĩ Hàng, chị chuyển nhà rồi. Sau này sẽ ở lại Thân Thành lâu dài, chị gửi địa chỉ nhà mới cho em nhé.”

Giọng nói của Thịnh Yến vẫn nhẹ nhàng, trong trẻo như mọi khi: “Được, được, lần sau khi quay phim em sẽ tranh thủ ghé qua thăm chị.”

Tô Kiến Thanh gật đầu: “Ừ.”

Cô nói: “Tạm biệt.”

Thịnh Yến: “Bye bye.”

Thỉnh thoảng, Giang Liễm vẫn gửi video của mèo con cho Kiến Thanh, báo rằng bé mèo ở chỗ cô ấy rất ngoan.

Tiểu Thanh của ngày trước đã trở thành Tiểu Mãn của hiện tại. May mà nó không nhận chủ, ai cho ăn thì bám theo người đó, không động lòng, không vướng bận, thật tự do tự tại.

Kỳ Chính Hàn vẫn bận rộn như mọi khi, dù là trong những ngày hẹn hò của họ. Thoáng cái đã đến ngày đi xem kịch, vào một buổi chiều cuối tuần sắc trời ảm đạm. Ba giờ chiều, Tô Kiến Thanh nhận được điện thoại của Kỳ Chính Hân. Anh bảo rằng sẽ qua đón cô, nhưng cô từ chối, nói không cần đâu, em đã đến rạp hát rồi. Vậy là anh lập tức lái xe đến.

Mỗi lần hẹn hò, anh không mang theo tài xế.

Kỳ Chính Hàn mặc chiếc áo khoác dài màu đen, bước xuống xe với dáng vẻ vội vã. Ánh mắt anh lướt một vòng trong sảnh rồi dừng lại trên người Tô Kiến Thanh. Anh băng qua dòng người đông đúc để đến bên cô, mang theo hơi lạnh se sắt của cuối thu.

“Anh có đến trễ không?” Anh hỏi.

Cô ngước mắt nhìn anh: “Hai phút.”

Kỳ Chính Hàn chạm vào mặt cô, giọng dịu dàng: “Có chút việc nên phải trì trệ, đợi lát nữa anh sẽ bù đắp cho em.”

Tô Kiến Thanh nói: “Thôi khỏi đi, em chẳng để bụng mấy chuyện này đâu.”

“Mình vào trong thôi.” Anh định nắm lấy tay cô.

Nhưng Tô Kiến Thanh bỗng tránh đi. Anh ngạc nhiên, nhìn lại với nghi hoặc. Cô lắc đầu.

Kỳ Chính Hàn cười khổ: “Được rồi, nữ minh tinh phải giữ hình tượng cho đúng mực chứ gì.” Nói rồi, anh đút tay vào túi áo khoác, không miễn cưỡng nữa.

Vở kịch mà cô mong chờ nửa năm lại khiến cô thất vọng tràn trề. Nó quá dở. Kỳ Chính Hàn không bỏ về giữa chừng, vẫn kiên nhẫn ngồi xem đến hết cùng cô. Bước ra khỏi rạp hát, bầu trời càng thêm xám xịt mịt mờ.

Khi cùng đi đến bãi đỗ xe, Tô Kiến Thanh hỏi: “Lúc nào cũng phải dành thời gian đi chơi với em, anh có bao giờ thấy phiền hà không? Vừa làm việc xong đã phải đến xem một vở kịch nhạt nhẽo, đến ngủ cũng không được.”

Kỳ Chính Hàn đáp: “Ở bên em thì sao mà phiền? Hơn nữa, ai mà đoán trước được vở kịch này lại chán đến thế chứ.”

“Cho dù nó không chán thì anh cũng đâu thích xem, phải không?” Cô cứ cố chấp hỏi tới. Trong thế giới của anh làm gì có chỗ cho những thứ văn nghệ này? Khoảng thời gian nghỉ ngơi của anh đáng lẽ nên dành cho sân bóng, hội quán, sòng bạc. Những nơi xa hoa, phù phiếm, rực rỡ ánh đèn.

“Sao thế?” Anh cúi xuống nhìn cô kỹ hơn, nhận ra sự ủ rũ chán chường trong đôi mắt cô. Anh khẽ cười. “Em thích xem là được rồi, anh rất vui mà.”

Tô Kiến Thanh nhắm mắt lại, cắn môi, cố gắng nén xuống cảm giác nghẹn ngào.

Những lời vốn định nói ở cửa rạp hát, giờ phút này cô lại chần chừ chưa dám thốt ra.

Thôi thì cứ đi thêm một đoạn, để khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi này có thể kéo dài thêm chút nữa.

Cô đột nhiên muốn nắm lấy tay anh, nhưng đúng lúc ấy, một cô gái trẻ bất ngờ chạy đến.

“Chị có phải là Tô Kiến Thanh không?”

Tô Kiến Thanh giật mình: “Vâng, là tôi.”

“Wow, khí chất của chị nhìn sang thật đó! Đúng là nữ thần ngoài đời thực! Em thích chị lắm!” Cô gái nhỏ phấn khích nhảy cẫng lên, kéo theo bạn mình đến chào hỏi.

Hôm nay Tô Kiến Thanh không trang điểm, còn đeo khẩu trang, vậy mà vẫn bị nhận ra. Xem ra cô đã đánh giá thấp độ nổi tiếng của mình.

Ý thức giữ khoảng cách để phòng ngừa rắc rối quả nhiên đã phát huy tác dụng. Thế nhưng, cô gái kia vẫn chú ý đến Kỳ Chính Hàn, khẽ hỏi: “Đây là bạn trai của chị ạ? Đẹp trai quá đi mất!”

Tô Kiến Thanh ngập ngừng trong thoáng chốc, sau đó trả lời: “Là anh họ của tôi thôi.”

“Anh họ” của cô chỉ im lặng khoanh tay, cười nửa miệng, không có ý kiến, ngoan ngoãn đứng sang một bên chờ đợi.

Người hâm mộ bày tỏ tình cảm với Kiến Thanh, chụp ảnh chung với cô. Năm phút sau, họ vui vẻ tạm biệt nhau.

Kỳ Chính Hàn và Tô Kiến Thanh tiếp tục đi về phía trước. Đầu óc cô bỗng trở nên mơ hồ, chợt quên mất điểm đến của mình, liền đề nghị: “Mình đi dạo quanh khu công viên gần đây nhé?”

Anh không có ý kiến: “Được.”

Những nghệ sĩ trẻ đang vẽ graffiti trên tường, Tô Kiến Thanh ngẩng đầu ngắm tranh, còn anh lặng lẽ đi theo phía sau, tay cầm túi xách của cô. Cô nói muốn chụp ảnh, quay đầu bảo anh lấy điện thoại giúp. Kỳ Chính Hàn lấy điện thoại của cô từ trong túi, đưa qua. Kiến Thanh quay người đón lấy.

Khoảnh khắc cô cầm lấy điện thoại, ánh mắt chợt dừng trên người Kỳ Chính Hàn, bàn tay khựng lại giữa chừng.

Anh tưởng có chuyện gì bèn bước tới bên cạnh, nhét điện thoại vào tay cô, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì đâu.”

Tô Kiến Thanh đẩy nhẹ gọng kính, mở camera lên.

Thực sự là không có gì cả. Chỉ là đột nhiên cô cảm thấy, nhìn họ lúc này rất giống một đôi tình nhân bình thường.

Họ có thể cùng ngâm mình trong suối nước nóng, ngắm tuyết rơi, cùng đi xem phim, thưởng kịch, cùng tản bộ trên những con phố, thậm chí anh còn sẵn lòng hạ mình cùng cô ăn quán vỉa hè. Họ ngọt ngào quấn quýt, tình sâu nghĩa nặng, gắn bó khăng khít.

Nhưng họ không thể cứ như vậy cả đời.

“Chính Hàn, anh chụp giúp em một tấm đi.”

Cô đưa điện thoại cho anh, hướng dẫn cách chỉnh tỉ lệ phù hợp. Cuối cùng, bức ảnh chụp ra rất đẹp. Anh có một gu thẩm mỹ đúng đắn và cơ bản.

Buổi dạo chơi nhàn nhã kết thúc, một buổi chiều bình lặng trôi qua. Không có những cuộc trò chuyện sâu sắc, chỉ đơn giản là sát cánh bên nhau, lặng lẽ đồng hành. Chẳng mấy chốc, thành phố đón chào màn đêm.

Anh hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”

Lên xe, vừa cài dây an toàn, Tô Kiến Thanh vừa trả lời: “Anh quyết định đi.”

Kỳ Chính Hàn khẽ đáp một tiếng rồi đưa cô đến một nhà hàng kiểu Pháp. Tô Kiến Thanh mơ hồ nhớ lại, bữa ăn đầu tiên của họ cũng diễn ra tại một nhà hàng Pháp. Khi ấy, cô chẳng mấy để ý đến hương vị món ăn, toàn bộ tâm trí đều bị những cảm xúc thấp thỏm và thận trọng lấp đầy.

Cứ như thế, mọi thứ lại kéo dài trong những suy tư triền miên. Cuối cùng, họ lại trở về ngôi nhà ấy, trở về chiếc giường quen thuộc, trở về nơi thân mật nhất giữa hai người.

Lớp mồ hôi mỏng phủ lên làn da của Tô Kiến Thanh, cô kéo chăn che lấy cơ thể ướt đẫm.

Rèm cửa vẫn mở, nhưng cô chẳng bận tâm, dù sao từ bên ngoài cũng không thể nhìn vào. Cô thất thần nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, đôi mắt vô định, trống rỗng.

Kỳ Chính Hàn ôm cô vào lòng, vào những lần kết thúc chuyện chăn gối, anh thường ít nói, song thỉnh thoảng vẫn sẽ ân cần hỏi han xem cô có chỗ nào không thoải mái, hay có muốn ăn gì không. Hôm nay, anh hỏi: “Mình Uống chút rượu nhé?”

Tô Kiến Thanh im lặng một lúc rồi mệt mỏi đáp: “Không, lát nữa em phải về rồi.”

Anh ngạc nhiên, véo má cô, hỏi: “Giờ này? Trong nhà có chuyện gì sao?”

Cô lắc đầu: “Hôm nay em không muốn ngủ lại đây.”

Kỳ Chính Hàn trầm mặc nhìn cô, trong mắt không giấu nổi sự tò mò. Nhưng Tô Kiến Thanh không có ý nhìn lại, càng không định giải thích.

Cô gối đầu lên ngực anh, vòng tay ôm lấy vai anh, cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh. Cô tham lam tận hưởng sự gần gũi này, cố gắng níu giữ nụ hôn vừa nồng nhiệt vừa vấn vương.

Bởi từ nay về sau sẽ không còn nữa.

Một lúc sau, Tô Kiến Thanh chậm rãi cất lời: “Anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

“Hử?” Kỳ Chính Hàn mở mắt, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, kéo ra một chút khoảng cách để nhìn rõ biểu cảm của cô lúc này.

Cô điềm tĩnh kể lại: “Mùa đông hai năm trước, em thay Vương Doanh Kiều đến tìm Chu Già Nam đòi tiền, anh nhặt được chiếc khuyên tai của em rồi ngỏ ý muốn đưa em về nhà.”

“Sau đó, chúng ta quen nhau. Anh cho em cơ hội đóng phim, may mắn hơn nữa là tác phẩm ấy đã thành công ngoài mong đợi, trở thành hình ảnh kinh điển. Nhờ vậy em được nhiều người biết đến rồi nhanh chóng có thêm vai diễn thứ hai, thứ ba. Con đường của em cũng vì thế mà suôn sẻ hơn nhiều người.”

“Em vẫn hay nghĩ, nếu ngày đó không gặp anh, bây giờ em sẽ ra sao? Có lẽ em sẽ quay về Vân Khê làm giáo viên dạy múa hoặc dạy bình đàn chẳng hạn. Và khả năng cao nhất em sẽ không ở lại Yến Thành, vì chưa bao giờ em thích nơi này cả. Nói thật lòng thì đến tận lúc này, em vẫn nhận định rằng Yến Thành là nơi mình không thể nào thuộc về.”

“Nếu không có anh, em không thể trở thành Tô Kiến Thanh của ngày hôm nay. Nhưng nếu không có em, anh vẫn là Kỳ Chính Hàn của hiện tại.”

Tô Kiến Thanh nói đến đây thì dừng lại.

Kỳ Chính Hàn dần nhận ra cảm giác khác thường trong bầu không khí. Nét mặt cô vẫn điềm tĩnh như mọi khi, ắt hẳn những lời này đã được tập dượt trong lòng vô số lần, đến khi thực sự nói ra, ánh mắt cô đã trở nên vô cảm và xa xăm.

Cô tiếp tục, giọng điềm đạm: “Gặp được anh là may mắn của em, cũng là bất hạnh của em.”

Từng lời Tô Kiến Thanh thốt ra đều khó nhọc vô cùng. Cô đã không thể nói tiếp nữa. Dù đã luyện tập bao nhiêu lần, nỗi niềm day dứt trong lòng vẫn cứ đè nặng, cản ngăn hai chữ cuối cùng.

Căn phòng vẫn ấm áp, nhưng cô lại có cảm giác mình đang đứng giữa một thung lũng hoang vu lạnh lẽo.

Sự im lặng kéo dài hơn hai phút, sau đó, Kỳ Chính Hàn cất lời: “Em muốn chúng ta chia tay?”

Vậy mà anh có thể bình tĩnh khi nói ra lời này.

Cô dồn hết can đảm đáp một tiếng: “Phải.”

Anh khựng lại, âm thanh khàn khàn như vỡ vụn, giọng điệu nghiêm túc: “Em nghĩ kỹ rồi hẵng nói.”

Tô Kiến Thanh vẫn nằm trong vòng tay anh, gần gũi như bao lần trước, nhưng trong lòng cô đã không còn sự lưu luyến như ngày nào. Cô nói: “Anh sợ em sẽ rời xa anh sao?”

Anh lập tức hỏi: “Tại sao em lại nghĩ anh đang đùa?”

Vì đến yêu em, anh cũng không dám nói ra.

Tô Kiến Thanh nhếch môi, nụ cười mang theo chút cay đắng: “Gã anh em tốt đó của anh đã hại chết bạn em, em không thể làm như không có chuyện gì mà tiếp tục cùng anh vui vẻ qua ngày. Em không phải anh, lòng em không sắt đá như vậy.”

Kỳ Chính Hàn nhíu mày, trầm giọng bảo: “Anh đã nói với em rất nhiều lần rồi, anh và Chu Già Nam không giống nhau.”

Cô nhìn thẳng vào anh: “Vậy anh sẽ cưới em chứ?”

“Anh sẽ không cưới ai khác.”

“Nhưng anh sẽ cưới em chứ?”

Anh thu lại cánh tay đang ôm lấy cô, trầm mặc hồi lâu rồi mới mở miệng: “Kiến Thanh, thực tế một chút đi.”

Trái tim thiếu nữ vốn đã chông chênh, khoảnh khắc này cuối cùng cũng vỡ tan không một tiếng động. Tòa lầu cao dùng những ngọt ngào của năm tháng xây nên, trong phút chốc tất cả đã đổ nát xuống bùn lầy.

Phải rồi. Thực tế một chút đi.

Thực tế là, họ đang dành những năm tháng tươi đẹp nhất của tuổi trẻ để cùng đám công tử ăn chơi đất kinh thành đắm chìm trong trò chơi tình ái phù phiếm.

So với sự đồng cam cộng khổ của những cô gái bình thường, so với những hồi ức chân thực và sống động, thì những cuộc vui về đêm của họ lại trở nên vô nghĩa và hư ảo.

Tô Kiến Thanh luôn nghĩ rằng Vương Doanh Kiều quá ngốc. Nhưng trên thực tế, Vương Doanh Kiều chưa bao giờ mong ước xa vời rằng mình có thể trở thành vợ của Chu Già Nam. Điều cô mong muốn là một cuộc chia tay êm đẹp.

Ngay cả khi Chu Già Nam hứa rằng nếu cô sinh con, hắn sẽ cưới cô, thì cô vẫn có thể tàn nhẫn từ bỏ. Vương Doanh Kiều đã sớm nhận ra, “lời hứa của đàn ông đều là thứ vô nghĩa”, cô không thể lấy đứa trẻ để đánh cược một cuộc hôn nhân không bao giờ đến. Đây hẳn là kết luận mà cô đã phải trăn trở suốt bao đêm.

Vương Doanh Kiều là người đủ tỉnh táo, chỉ tiếc rằng lại thiếu may mắn.

Nghĩ cho cùng, người ngu ngốc và kém cỏi nhất chính là Tô Kiến Thanh. Bởi vì vào những lúc đắm chìm sâu nhất, cô đã từng thật lòng mong ước một tình yêu trường tồn, bền vững đến tận cùng.

Cô đã từng ngây thơ tin rằng, sự dịu dàng đó chính là yêu.

Trong lúc cô còn đang miên man giữa nỗi đau, anh bất ngờ tiến vào cơ thể cô, nắm lấy tay cô kéo xuống, bắt cô chạm vào nơi đó: “Có thật là không còn thích không?”

Kỳ Chính Hàn nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo như thấu tận xương tủy.

Cô gần như bật khóc: “Anh cần gì phải nhục mạ em như vậy?”

Anh nghiến chặt từng chữ: “Là em đã rạch nát trái tim anh trước.”

Tô Kiến Thanh giật tay lại: “Trái tim anh cứng rắn đến thế ai có thể tổn thương được chứ? Chia tay thôi mà, chỉ một chút mất mát lại làm anh đau đến vậy sao?”

“Hay là trong mối quan hệ này em không có quyền lên tiếng, nhất định phải đợi anh ra lệnh trước?”

“Kỳ Chính Hàn, cảm ơn anh đã rộng lượng ban cho em danh phận người yêu. Nhưng từ đầu đến cuối, điều duy nhất em cảm nhận được là, trong lòng anh, em chẳng qua chỉ là món đồ chơi.”

“Song, em khác với những món đồ chơi bình thường. Em nhận được nhiều hơn một chút tôn trọng, một chút dịu dàng, một chút lời ngọt ngào. Nhưng dù có gom góp tất cả những điều ấy lại, cũng không thể nào trở thành một tình yêu trọn vẹn.”

“Em đã quá thanh cao, tự cho rằng mình không giống những người phụ nữ khác. Em từng tin rằng mình có thể có được trái tim anh. Nhưng em không thể chờ thêm nữa, cũng không muốn chờ nữa.”

“Anh có hai lựa chọn, hoặc là bóp chết em ngay trên chiếc giường này, hoặc là để em ra đi.”

Cô run rẩy dứt lời, đôi vai thình lình bị ghì chặt xuống giường, cả người như bị đóng đinh một chỗ.

Lớp băng lạnh lẽo trong mắt Kỳ Chính Hàn dần tan đi, giây tiếp theo cô lại cảm thấy có một ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt đôi mắt mình.

“Nói xong chưa?” Anh nhướng mày, dáng vẻ rất đỗi ngả ngớn. Đẩy lùi sự chân thành của cô một cách phũ phàng, anh hời hợt bảo. “Xong rồi thì mình tiếp tục.”

Anh dùng hành động để cô thấy rõ thế nào mới là món đồ chơi thực sự. Tô Kiến Thanh không nói một lời, im lặng chấp nhận để mối quan hệ của họ quay về đúng bản chất vốn có.

Sau khi kết thúc, anh tựa vào đầu giường châm thuốc, còn cô quấn chăn, quay lưng về phía anh.

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy sợ hãi câu trả lời mà anh sắp nói ra. Có lẽ, đây mới là nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong mối quan hệ vốn đã chẳng hề cân bằng này.

Kết quả, sau một hồi chờ đợi, Kỳ Chính Hàn điềm đạm nói: “Nhà họ Lê không đáng tin, nếu em muốn, anh có thể giới thiệu cho em một nơi tốt hơn.”

Tô Kiến Thanh giật mình, kinh ngạc quay đầu nhìn anh.

Anh biết từ bao giờ?

Là từ lúc cô đến nhà Lê Oánh, đưa con gái cô ấy ra công viên gần đó chơi? Là khi cô thường xuyên gặp Thẩm Tu, cùng họ đi đánh bóng? Hay từ giây phút đầu tiên, khi cô đi xem vở kịch của Lê Oánh, nhân cơ hội đó để xin một chiếc trâm cài áo?

Thì ra anh đã biết từ lâu rồi, phải không?

Sự khoan dung đến mức dung túng này rốt cuộc vì điều gì?

Tô Kiến Thanh nói: “Rồi sao nữa? Anh giới thiệu chỗ khác cho em, để em tiếp tục chịu sự sắp đặt của anh ư?”

Kỳ Chính Hàn nhìn cô: “Anh đã làm như vậy với em chưa?”

Cô không trả lời, chỉ đứng dậy mặc quần áo. Trong lúc đó, cô lạnh nhạt nói với anh vài chuyện: “Em đã tặng con mèo đó cho người khác rồi. Cả anh và em đều không có thời gian chăm sóc nó, mà em cũng không muốn giữ lại bất kỳ thứ gì ràng buộc. Giữ nó lại chỉ thêm phiền phức, tốt nhất là nên cho đi.”

“Căn hộ của em ở Yến Thành cũng đã bán rồi, nếu không phải vì công việc, sau này em sẽ không quay lại đây nữa.”

“Những món quà anh tặng em, cùng với thẻ ngân hàng, hầu như em chưa từng dùng đến. Em sẽ sắp xếp trả lại toàn bộ.”

“Còn về ân tình anh đã giúp, em không trả nổi. Nhưng em nghĩ, anh sẽ không rơi vào cảnh túng quẫn đến mức phải nhờ em giúp đỡ. Vậy nên, em chỉ có thể nói với anh một câu: Cảm ơn.”

Tô Kiến Thanh khoác áo, suy nghĩ cặn kẽ một chút, cảm thấy không còn gì để nói nữa.

Kỳ Chính Hàn không nhìn cô, nhưng khóe mắt vẫn lẳng lặng dõi theo bóng lưng cô. Anh nghe cô bình tĩnh sắp xếp mọi thứ, không đáp lại mà chỉ nói một câu: “Kiến Thanh, em đừng hối hận.”

Cô không ngoảnh đầu, chỉ nói: “Em không hối hận.”

Điếu thuốc trong tay anh nhanh chóng cháy hết. Cô nghe tiếng bật lửa “tách” một tiếng, anh châm điếu thứ hai, cắn giữa môi, hỏi: “Mấy giờ thì bay?”

Cô siết chặt đai áo gió, trả lời: “Chuyến bay tối mai.”

Anh nói: “Để chú Hà đưa em đi.”

“Em tự gọi xe được.”

Hồi sau, anh khẽ vung tay: “Tùy em thôi.” Giữa hàng chân mày là sự bất lực.

So với những gì cô đã tưởng tượng, mọi thứ lại bình tĩnh đến lạ thường.

Cô thậm chí còn nghĩ, có thể mình sẽ bị anh bóp chết trên giường cũng nên, nhưng không ngờ mọi chuyện lại êm đềm đến vậy.

Cũng đúng thôi, anh không thể nào giống Chu Già Nam mà có thể nói ra câu: “Bất kể em đi đến đâu, tôi cũng sẽ theo đó làm thịt.” Anh là Kỳ Chính Hàn, một người phong độ nho nhã. Kể cả khi nói lời từ biệt, anh cũng không bao giờ vứt bỏ lý trí và quy tắc của mình.

Khi Tô Kiến Thanh thu dọn đồ đạc, Kỳ Chính Hàn khoác áo ngủ ngồi trên sô pha ngoài ban công, anh im lặng nhìn khung cảnh về đêm.

Đến cửa, lòng cô chợt dâng lên chút không nỡ, quay đầu nhìn bóng lưng anh. Người đàn ông luôn tự tin kiêu ngạo ấy, giữa hàng mày nhíu chặt hiếm khi để lộ vẻ cô quạnh không sao xua tan được.

Tô Kiến Thanh đã không còn muốn dốc sức suy đoán từng cử chỉ, từng sắc thái biểu cảm của anh nữa. Điều đó thực sự quá mệt mỏi. Giờ đây, cô chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể thẳng thắn nói ra câu nói ấy: “Chính Hàn, em yêu anh.”

Giọng cô mềm mại dịu dàng, vương vấn bên tai anh, cứ thế quẩn quanh thật lâu, sau đó chìm vào tĩnh mịch. Không gian như bị đông cứng để rồi đọng lại một nỗi buồn dai dẳng.

“Những năm qua, cảm ơn anh. Tạm biệt, ngài Kỳ.”

Tiếng nói cuối cùng của Tô Kiến Thanh vừa dứt, cánh cửa cũng khép lại. Mọi thứ chấm dứt trong khoảnh khắc.

Kỳ Chính Hàn ném điếu thuốc đã cháy gần hết xuống sàn nhà, để lại một vết cháy lớn mà chẳng mảy may bận tâm, tàn tro vương vãi khắp nơi. Giữa mặt đất hoang tàn, tâm trí rối loạn của anh lộ rõ không chút che giấu.

Hút xong một điếu, anh lại châm điếu tiếp theo. Hút mãi vẫn không thấy đủ, giống như nỗi đau không sao nguôi ngoai được trong lòng.

Bên ngoài đèn đêm rực rỡ, từng mảng sáng tối phản chiếu lên đáy mắt anh, nhân thế phồn hoa bị từng sợi u buồn lặng lẽ lấp đầy. Anh khẽ nhắm mắt, nghẹn đắng nơi cổ họng.

Sáng hôm sau, Tô Kiến Thanh đến chùa Thanh Ẩn. Lúc trước cô từng cùng Vương Doanh Kiều đến đây làm lễ cầu siêu. Chính vào ngày đó, Kỳ Chính Hàn đã vô tình làm đổ một nén nhang trước mặt cô. Anh nói: “Gặp em là ý trời.” Cô cười nhạt, châm chọc lại anh.

Những sợi nhân duyên lằng nhằng, từ đó đan vào nhau, không ngừng quấn chặt, cuối cùng thành một nút thắt không cách nào gỡ bỏ.

Hôm nay, cô làm theo lời đề nghị của Kỳ Chính Hàn, nhờ thầy sư trong chùa đốt giúp một bức thư, tụng kinh siêu độ.

Trong thư viết:

Doanh Kiều, mùa đông lại đến rồi. Không biết nơi cậu ở có bốn mùa hay không? Yến Thành vào đông thật dài. May mà tớ đã quyết định rời đi, sau này sẽ không còn phải chịu đựng nữa.

Gần đây tớ thử nhìn nhận quyết định của cậu theo một cách khác, nếu tiếp tục sống mà chỉ thấy đau khổ vậy thì cái chết đối với cậu có lẽ là một sự giải thoát, nếu nghĩ như vậy, tớ sẽ không còn quá đau lòng nữa. Cậu đi rồi, tớ đã có một khoảng thời gian dài chẳng thể làm gì. Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa, bất kể là danh lợi hay tình cảm, khi tớ mải miết đuổi theo chúng, chúng cũng không ngừng bào mòn tớ. Đến cuối cùng đôi bên đều bị thương, và sau tất cả tớ cũng chẳng rõ mình đã đạt được những gì.

Tớ đã từng suy nghĩ rất nhiều về việc nên cùng anh ấy bước tiếp thế nào. Phải thừa nhận với cậu, tớ vẫn luôn lảng tránh một sự thật rằng anh ấy không yêu tớ. Tớ đã tự lừa dối bản thân ít nhất anh ấy vẫn đối xử tốt với mình, thậm chí còn hy vọng có được một kết quả tốt đẹp, dù biết rõ điều đó không thể nào xảy ra.

Càng như vậy, mối quan hệ của chúng tớ lại càng giống như con ếch bị luộc chín trong nước ấm.

Ấy vậy mà tớ vẫn cứ ngốc nghếch nuôi hy vọng.

Nhưng đây là lần cuối cùng cậu khuyên tớ quay đầu, làm sao mà tớ có thể không nghe theo?

Tớ đã quyết định rời khỏi Yến Thành, rời khỏi chốn cũ, thật may là anh ấy không định làm khó. Tớ hứa với cậu, từ nay sẽ cách xa anh ấy, mỗi người một phương trời, không bao giờ gặp lại.

Từ biệt đương nhiên sẽ thấy đau lòng, nhưng sau khi đã trải qua nỗi đau mất đi cậu, không còn chuyện gì có thể khiến tớ tổn thương hơn thế nữa. Lúc này đây, tớ đã bình thản chấp nhận mọi việc rồi.

Từ ngày mai, tớ sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Thật ra, mùa đông ở phương Nam cũng kéo dài rất lâu. Cơ mà biết làm sao được? Năm tháng còn dài, quần áo lại mỏng manh, đành phải từ từ vượt qua thôi.

Doanh Kiều, tớ yêu cậu. Vĩnh biệt.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.