🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ánh sáng dịu dàng của buổi sớm rơi trên mí mắt Tô Kiến Thanh một thoáng, cô nghe thấy âm thanh kẽo kẹt từ chiếc giường bên cạnh. Ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Kỳ Chính Hàn đang ngồi dậy mặc quần áo. Anh để trần nửa thân trên, quay lưng về phía cô, đang mặc vào chiếc quần thường phục, thắt dây lưng. Cơ thể anh ngập nửa trong ánh nắng sớm mai, cánh tay và lưng căng đầy đường nét, khối cơ rắn rỏi, các đường vân hiện rõ. Sự tự giác rèn luyện của anh luôn khiến cô ngưỡng mộ.

Điều khiến Tô Kiến Thanh bối rối là hình xăm từng có trên người anh dường như biến mất. Cô dụi mắt, định nhìn kỹ lại thì Kỳ Chính Hàn đã xoay người.

Anh lấy chiếc áo mỏng đặt ở thành giường, vừa nhấc mí mắt đã bắt gặp cái nhìn chăm chú của cô. Lông mày nhíu chặt như đang cố nén điều gì đó, Tô Kiến Thanh hỏi: “Sao mặt mày khó coi thế, ngủ không ngon à?”

Kỳ Chính Hàn trầm giọng: “Cái giường này suýt nữa làm anh đau chết.”

“Anh là công chúa hạt đậu à?” Cô nghĩ một lúc, rồi sửa lời. “À không, là thiếu gia hạt đậu.”

Anh không phản bác, mặc xong áo rồi bước đến trước mặt cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ lên má cô, hỏi: “Có thấy chỗ nào khó chịu không?”

Tô Kiến Thanh lắc đầu.

Kỳ Chính Hàn bỗng nở nụ cười ẩn ý, lười nhác nói: “Hôm qua anh ngẫm lại rồi, thật ra hôm đó không hẳn là làm đến bốn giờ. Là vừa xem phim vừa làm, nên mới chậm rì rì đến tận giờ đó.”

Tô Kiến Thanh đỏ mặt: “Sáng sớm ra anh lại nói mấy chuyện này, anh nghĩ gì vậy hả?”

Má cô bị anh véo một cái, lớp thịt mỏng nhẹ hơi phồng lên. Ánh mắt anh mang theo ý đồ không rõ nhìn cô: “Muốn nhìn em đỏ mặt.”

Tô Kiến Thanh nghiêng đầu, thoát khỏi tay anh: “Em muốn đi tắm.”

Kỳ Chính Hàn: “Anh giúp em.”

Tô Kiến Thanh: “Ý em là bảo anh ra ngoài.”

“Có lao động miễn phí không dùng, em nghĩ gì vậy?” Kỳ Chính Hàn trêu chọc, bắt chước giọng điệu của cô.

Tô Kiến Thanh vừa ngồi dậy thì bị anh vòng tay bế ngang. Cơ thể cô treo lơ lửng, dễ dàng nằm gọn trong tay anh. Cô tiến gần ngửi thử, trên người anh phảng phất mùi trà dịu mát. Tĩnh lặng lạnh lẽo, dịu nhẹ thanh thoát, như mùi đàn hương bị pha loãng.

Tô Kiến Thanh không ngăn cản hành động của anh. Vết thương khiến cô trở thành chú cừu con mặc người điều khiển.

“Như cụ ông chăm cụ bà.” Bất chợt, cô thốt lên một câu như vậy.

Kỳ Chính Hàn chậm rãi đáp: “Nhờ phúc của em, anh được trải nghiệm trước cuộc sống tuổi già.”

“Anh chẳng qua là công con công trống đang xòe đuôi tán tỉnh thôi, ai biết được đến lúc bảy tám mươi tuổi anh còn kiên nhẫn nữa không?”

Anh chắc nịch: “Kiên nhẫn của anh dành cho em là vĩnh viễn không cạn.”

Tô Kiến Thanh không động lòng: “Em thấy anh là nói dối không chớp mắt, nói hoài không hết chuyện.”

Đến trước cửa phòng tắm, cô bám vào khung cửa, biểu lộ chút phản kháng yếu ớt: “Anh đừng vào.”

Anh thản nhiên đặt cô xuống: “Tắm đi, đừng để đụng vào vết thương, có gì gọi anh.”

Tô Kiến Thanh chuẩn bị đóng cửa, giữa chừng quay đầu hỏi: “Nếu em gọi mà anh không nghe thì sao?”

“Anh đứng ngay ngoài cửa.”

Cô gật đầu: “Ừ.”

Trong phòng vang lên tiếng nước, ba phút sau bỗng nhiên ngừng lại. Không gian yên tĩnh, chỉ còn tiếng cô khẽ gọi vang vọng trong phòng tắm: “Kỳ Chính Hàn.”

Anh bước lại gần cửa, hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì, em chỉ muốn xem anh còn ở đó không thôi.” Tiếng nước lại vang lên lần nữa.

Bị thương nên Tô Kiến Thanh tắm rất chậm, nửa tiếng sau mới xong. Cô thay đồ bước ra, anh đã đợi từ lâu.

Tô Kiến Thanh vừa gội đầu xong, ngồi trên ban công, Kỳ Chính Hàn đứng sau giúp cô sấy tóc. Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên anh làm vậy cho cô. Trong vô vàn những việc nhỏ, đây là việc khá tỉ mỉ. Hôm nay là một ngày nắng đẹp, cô nhắm mắt cảm nhận ánh nắng gay gắt, như thể đang trải nghiệm trước cuộc sống an nhàn thư thả của tuổi già xế chiều. Nếu thực sự được về hưu sớm thì tốt quá, chỉ tiếc là xuất viện rồi vẫn phải đi làm.

Luồng khí ấm áp bao quanh mái tóc cô, đã nhiều năm Tô Kiến Thanh chưa từng thoải mái như vậy. Cô có thể cảm nhận ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh len qua từng sợi tóc, anh đang kiểm tra xem bên trong tóc đã khô chưa, nhưng cô lại tham lam cảm giác được vuốt ve, tiếp xúc đầy ngẫu hứng này.

Nếu nhắm mắt lại là có thể già đi, vậy cũng tốt.

Máy sấy ngừng hoạt động, Tô Kiến Thanh hỏi: “Hình xăm của anh xóa từ bao giờ?”

Kỳ Chính Hàn trả lời: “Năm thứ hai.” Cuộc chia tay của họ, không hay không biết lại trở thành mốc tính thời gian trong đời anh.

“Vì sao vậy?”

Anh ngẫm nghĩ: “Hôm đó gặp lại em.”

Anh không nói kỹ, nhưng cô lập tức nhớ lại, cuối mùa đông năm đó, cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của họ. Cô đã nói với anh những lời rất nặng nề, còn anh thì đáp lại bằng sự dịu dàng vô hạn.

Tô Kiến Thanh cười nhẹ: “Nhưng trước kia anh ngày nào cũng gặp em, cũng đâu đi xóa.”

Anh trầm ngâm một lát mới lên tiếng: “Em muốn nghe thật lòng không?”

“Cứ nói đi.” Giọng cô điềm đạm. “Tổn thương đối với em mà nói, từ lâu đã không còn tác dụng.”

“Vì không xứng.”

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Tô Kiến Thanh vẫn không ngờ Kỳ Chính Hàn lại trả lời như vậy. Vài từ nhẹ hẫng, không cần chủ ngữ, nhưng đủ để làm đau người nghe. Nếu là vài năm trước, trái tim mong manh của cô hẳn đã bị đập vỡ tan tành.

Lần đầu tiên vốn nên xảy ra tại nhà anh, thình lình phải dừng lại vì tâm trạng u ám của cô sau khi nhìn thấy hình xăm ấy. Anh từ trên cao nhìn xuống hỏi cô làm sao thế kia, cô không dám nói, chỉ cười gượng để kết thúc lần ân ái đó.

Lần nữa ở Hồng Kông, cô bảo không muốn nhìn thấy nó. Thế là anh đè cô xuống giường, anh im lặng dùng hành động trừng phạt sự “nổi loạn” của cô.

Ý nghĩa của hình xăm ấy, câu chuyện sau hình xăm đó, là tình cảm sâu nặng anh dành cho người phụ nữ khác, chẳng qua là kẻ thù trong trí tưởng tượng của Tô Kiến Thanh. Thứ thực sự khiến Kỳ Chính Hàn không hài lòng, chính là sự vượt quyền của cô trong mối quan hệ người tình.

Anh muốn cô nghe lời, hiểu chuyện. Anh không muốn cô có bất kỳ ý định xâm phạm đời tư của mình. Không được xen vào quá khứ của anh, không được chủ động tìm hiểu bí mật của anh. Cho dù về sau anh đã dần mở lòng, thì điều đó cũng chỉ có thể do anh chủ động.

Cô phải là món đồ chơi đủ tiêu chuẩn.

Đáng tiếc cô không phải. Cô là người có máu thịt, có trái tim biết rung động.

Anh sẽ không vì cô mà xóa hình xăm đó. Bởi vì cô không xứng.

Giờ đây, Tô Kiến Thanh đã buông bỏ mộng tưởng của tuổi thanh xuân. Ngược lại, cô còn thấy vui vì sự thành thật của Kỳ Chính Hàn. Cô mỉm cười, khẽ nói: “Anh đúng là tàn nhẫn.”

Động tác sấy tóc của anh dừng lại. Một bàn tay nhẹ nhàng che lên mắt cô, chặn ánh mặt trời chói lọi ngoài cửa sổ, tạo thành khoảng sáng mờ mờ u tối.

“Sao vậy?” Tô Kiến Thanh gạt tay anh ra.

Anh khẽ cười: “Sợ em khóc.”

Cô đáp: “Thật tự luyến, ai mà khóc vì anh, mà anh xóa ở đâu thế? Trông sạch lắm.”

Kỳ Chính Hàn nói: “Tất nhiên là sạch rồi, anh thuê bác sĩ giỏi nhất cả nước đấy.”

“Em rất sợ để lại sẹo, giới thiệu cho em đi.”

“Đợi em dưỡng thương xong rồi tính tiếp.”

Tô Kiến Thanh “ừ” một tiếng, lại hỏi: “Chăm sóc bệnh nhân có mệt không?”

Kỳ Chính Hàn nhếch môi, giọng uể oải: “Anh đã làm không công nãy giờ rồi, ai còn để ý mệt hay không nữa.”

Cô phì cười: “Đàn ông gì mà nhỏ mọn thế.”

Kỳ Chính Hàn kéo một chiếc ghế ngồi đối diện cô, tay gác lên khung cửa sổ, cả người nghiêng nghiêng tựa vào đó. Trong cốt cách của anh vẫn ẩn hiện nét quý tộc phong lưu, không tài nào xóa nổi, vô thức toát ra từ từng cử chỉ. Trong tay anh cầm một quả quýt đang bóc, vì ghét dính nước ép lên tay nên anh lót hai lớp khăn giấy dưới ngón. Cuối cùng, quả quýt đã bóc vỏ được đặt vào lòng bàn tay Tô Kiến Thanh.

Anh im lặng nhìn gương mặt yên tĩnh khi ăn hoa quả của cô. Trong lòng bỗng nảy sinh một suy nghĩ thật ngớ ngẩn, nếu có thể già đi chỉ trong chớp mắt, thì cũng tốt.

Những ngày đầu nằm viện, Kỳ Chính Hàn vẫn còn xử lý một số công việc quan trọng, về sau thì rảnh rang hơn nhiều. Thỉnh thoảng lại cầm lên một cuốn sách cô mang theo để giết thời gian. Tô Kiến Thanh thì không đọc mấy, nhưng thấy anh đọc chăm chú thì lấy làm tò mò không biết anh có hiểu được không.

Kỳ Chính Hàn vốn không phải kiểu người mang khí chất thư sinh, sự nhã nhặn và khí phách tưởng như không thể tồn tại song song. Thế nhưng, dáng vẻ anh đắm chìm trong thế giới tinh thần lại khiến người khác bị mê hoặc.

Ngay hôm sau, anh đã cho người thay cái giường nhỏ dành cho người chăm bệnh, đổi thành một chiếc giường thoải mái hơn. Thậm chí còn thoải mái hơn cả giường bệnh của bệnh nhân, quả thực là tận hưởng.

Tô Kiến Thanh vốn tưởng cô mới là người đến để chăm sóc anh.

Kỳ Chính Hàn dùng chiếc nồi nhỏ nấu đủ loại canh cho cô. Cô chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, khiến tài nấu nướng của anh không thể phát huy hết.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ có hai người ra vào. Đôi khi có thấy trợ lý được anh thuê, người đó luôn cung kính với cô. Nhưng cũng sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc, kiểu ánh mắt không thể tin nổi vào cảnh tượng đang thấy, dù đã quen với các phòng bệnh VIP.

Nhất là khi thấy ông chủ của mình bày ra bộ dáng sắp nghỉ hưu, tựa vào ghế sô pha chăm chú đọc sách.

Ánh mắt đó như đang nói: Sắp tận thế thật rồi.

Sau khi xuất viện, Tô Kiến Thanh trở lại công việc, ghi hình mấy chương trình, bận rộn bước qua một năm mới. Cô đang trong giai đoạn làm quen với trợ lý mới, thực ra người đó không phải kiểu khó ưa, chỉ là không mấy thân thiện, làm quen rồi thì cũng dễ gần. Cô chưa từng gặp cô gái nào thực sự khó tiếp xúc. Tiểu Duy là một người luôn đi đầu xu hướng trên mạng, thường xuyên than phiền rằng “giao tiếp xã hội thật mệt mỏi”. Tô Kiến Thanh rất đồng cảm.

Lần gặp lại Kỳ Chính Hàn là khi anh hẹn cô đi đánh cầu. Khi còn ở bệnh viện, cô đã miệng hứa sẽ đi, nhưng sau đó suy nghĩ kỹ lại, cô lo rằng mình không theo kịp cường độ vận động của anh. Vài ngày bận rộn gần đây khiến cơ thể cô vô cùng mệt mỏi.

Tô Kiến Thanh muốn thay đổi kế hoạch, đầu dây bên kia, Kỳ Chính Hàn tỏ vẻ điềm tĩnh: “Anh đã dẹp hết mọi việc, hôm nay phải dành hết thời gian cho em.”

Cô đáp: “Anh đã bận đến thế thì cứ làm việc của mình đi.”

Anh không chịu, lại đề nghị: “Hay là dạo phố đi, giống như hồi trước.”

Hồi trước, hồi trước… như sương sớm mai, chẳng còn lại bao nhiêu ngày tháng. Ai còn nhớ được bao nhiêu chuyện xưa?

Nhưng cô vẫn gật đầu, nói: “Được thôi.”

Cả hai cùng đến Cảnh Sơn. Đứng trên lầu nhỏ, nhìn ngắm Tử Cấm Thành phủ tuyết và trục chính giữa kinh thành.

Tô Kiến Thanh vốn không thích tham quan danh thắng. Hồi còn đại học, cô và Vương Doanh Kiều mỗi người đạp một chiếc xe đạp công cộng, trời hè nắng gắt, mồ hôi ướt đẫm người, lớp trang điểm vốn đã vụng lại càng lem nhem. Hai người luồn lách trong ngõ hẻm, đến nơi thì Vương Doanh Kiều thất vọng kêu lên: “Cái quái gì thế? Tớ đạp muốn chết, đến chỉ để nhìn cái này sao?”

Tô Kiến Thanh cũng hơi thất vọng, nhưng cô không than vãn. Cô dùng khăn giấy lau mồ hôi nơi chóp mũi, bình tĩnh nói: “Hình như hơi chán thật.”

Lịch trình dày đặc của họ bị thay đổi, thành ra cả buổi chiều ngồi lì trong tiệm kem để trốn cái nóng.

Làm việc và học tập ở đây đã nhiều năm, cô vẫn luôn cảm thấy mình không thực sự thuộc về thành phố này. Có lẽ vì khi xưa chưa từng nghiêm túc làm quen với nó.

Kỳ Chính Hàn đứng bên lan can, anh mặc áo khoác dài màu đen, khí chất lạnh lùng và cao quý. Xa xa là hoàng cung mờ sương, nhìn từ đây quả thực có chút khí thế “giang sơn này là ta vì nàng mà tạo nên”. Anh sẽ không thể đoán được trong đầu Tô Kiến Thanh đang diễn một vở kịch nhỏ. Anh nheo mắt nhìn mái tóc cô tung bay trong gió lạnh, thấp giọng hỏi: “Sang năm em định sắp xếp công việc thế nào?”

Tô Kiến Thanh nghẹn một chút: “Em không muốn nói là em đã chẳng còn nhận được bao nhiêu việc nữa, có thể để em giữ lại chút mặt mũi cho mình được không?”

Anh cũng không lấy làm ngạc nhiên, khẽ nhếch môi cười, dịu dàng hỏi cô: “Em muốn đóng thể loại gì?” Trong mắt anh lại ánh lên những tính toán liên quan đến cô.

Tô Kiến Thanh lắc đầu: “Hiện tại em không có tham vọng, anh không dụ dỗ được đâu.”

“Được thôi.” Anh bật cười, gật đầu. “Nịnh nọt sai người rồi.”

Lại hỏi: “Vậy còn show truyền hình thì sao?”

Tô Kiến Thanh tự giễu: “Thật khó tin một người non nớt như em mà cũng được mời làm giám khảo, chất lượng chương trình thế nào cũng đủ hiểu rồi.”

Cô chỉnh lại áo khoác, cúi đầu nhìn thấy đôi bốt ngắn của mình dính một vòng tuyết, trông như viền lông. Cô đá nhẹ vào bậc đường bên cạnh, tuyết lập tức rơi xuống rã thành vụn.

Kỳ Chính Hàn nói: “Người ngoài xem chỉ cần thấy vui, với show truyền hình thì hiệu quả mới là quan trọng nhất. Trai xinh gái đẹp thì càng tăng giá trị thương mại. Tính toán quá nhiều, làm nghiêm túc như tuyển chọn thật, ai lại bỏ công làm lớn như vậy.”

Cô đứng bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn: “Đây là trí tuệ của thương nhân sao?”

Kỳ Chính Hàn hơi nghiêng người, đối mặt cô: “Đây là thường thức.”

“Anh đang chửi em đấy à?”

Anh cười khổ, vò đầu: “Sao anh lại thành người mắng em nữa rồi.”

Tô Kiến Thanh cũng cười: “Trước đây Lê Oánh còn nói sẽ giao cổ phần công ty cho em, em bảo mình không có đầu óc kinh doanh, chỉ có thể theo chị uống chút canh thôi. Giao công ty cho em chẳng khác nào tự tìm đường chết.” Nói đến đây, cô lại nhớ ra. “Đúng rồi, công ty của anh giờ xử lý thế nào rồi?”

“Vẫn để đó cho em, bao giờ em muốn là đưa cho em.” Anh nói nhẹ tênh. “Anh đã nói rồi, đồ của em thì ai cũng không được động vào.”

Cô nói trong bất lực: “Anh hành động theo cảm tính quá.”

“Là em mới cảm tính đấy.” Kỳ Chính Hàn nhìn cô, ánh mắt kiên định. “Con đường anh chuẩn bị cho em là an toàn nhất. Em thì chỉ nghĩ cách chống lại anh, chẳng lo cho bản thân lấy một chút.”

Tô Kiến Thanh ngẫm nghĩ, không phản bác nữa, khẽ nói: “Công nhận. Cũng lâu rồi em chưa có kế hoạch gì cho mình.”

Cô hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo trên cao Yến Thành, nhìn làn hơi thở trắng mờ nơi đầu môi rồi dần dần tan biến. Xa xa, từng đàn chim trời bay về phương Nam. Hơi thở của người đàn ông bên cạnh phả bên tai cô, vẫn là cảm giác quen thuộc, đong đầy sự dịu dàng.

Nghĩ lại hành trình rời khỏi Yến Thành của cô, Vương Doanh Kiều tự sát, cha mất, Lê Oánh bỏ trốn, Tạ Tiêu từ chức. Bao nhiêu mối quan hệ như vậy đều kết thúc trong im lặng, vậy mà cuối cùng, người cô không muốn gặp nhất lại là người ở bên cô lâu nhất.

Không rõ ràng, không có lý do, cũng không thấy lối ra. Như trời tuyết mù mịt thế này.

“Chính Hàn.”

Đã rất lâu rồi cô mới gọi tên anh một cách trong trẻo, rõ ràng như thế.

Kỳ Chính Hàn cụp mắt nhìn vầng trán trắng như tuyết của cô, nghe cô nhẹ nhàng nói: “Anh đúng là nghiệt duyên của em rồi.”

Anh nhìn cô, không xác nhận cũng không phủ nhận.

Một lúc sau, anh khẽ cười, giọng nửa đùa nửa thật: “Anh là chính duyên của em.”

Cô nhướng mày, tò mò hỏi: “Lời thầy bói nói bừa mà anh cũng tin à?”

“Em không phải cũng tin sao?” Kỳ Chính Hàn hơi cúi người, cười nhìn cô. “Không thì sao nhớ lâu thế?”

Như bị chạm trúng tâm sự, Tô Kiến Thanh bỗng chốc hoảng hốt, cười chua xót rồi né tránh ánh mắt anh.

Nghiệt duyên hay chính duyên đều là duyên, mà đã là duyên thì ắt là do trời định. Nhưng sự gặp lại của họ giờ đây chẳng còn là số phận sắp đặt, mà là có người cố chấp kéo lại, không chịu buông tay.

Rất nhiều quyết định, rất nhiều cuộc chia ly trong đời người đều do bất đắc dĩ, bị đẩy vào dòng xoáy mà chẳng thể tự chủ. Trải qua quá nhiều chuyện như vậy, Tô Kiến Thanh đã chọn cách sống an phận, từ chối chấp niệm, từ chối cưỡng cầu, học cách giấu mình, thậm chí trôi nổi cùng cuộc đời.

Nhưng cô mơ hồ cảm thấy, vẫn còn có thứ gì đó quyến rũ lơ lửng trên cành cao, chỉ trôi theo dòng không thể với tới, cần phải tự mình vươn tay hái lấy. Đó là khả năng yêu thương.

Bé ni cô à, em xuống núi chịu kiếp nạn, mơ hồ nhìn hoa cỏ, trải qua gió sương mưa tuyết. Có được tất cả rồi lại mất hết. Nhưng em không hối hận khi đến nhân gian chuyến này, bởi vì em đã học được cách yêu.

Xem ra năng lực chủ động của con người vẫn có chút giá trị. Yêu là một điều tốt. Vì nó mà mình có thể mình đầy thương tích, đầu rơi máu chảy. Cũng vì nó mà trải qua vạn dặm, không tiếc sinh mạng.

Tô Kiến Thanh nhìn cái bóng nghiêng nghiêng của Kỳ Chính Hàn, anh đã quay mặt nhìn về phía xa. Cô ngẩn ngơ nhìn anh quá lâu, không chú ý rằng phía chân trời xa xôi kia mây mù đã tan, mưa đã ngừng, trời trong rực rỡ.

“Trời tạnh rồi.” Anh nói.

Tô Kiến Thanh nghiêng đầu nhìn, ánh hoàng hôn cam dịu dàng bao phủ lên thành phố yên tĩnh mà vẫn đầy biến động này.

Kỳ Chính Hàn cười ranh mãnh: “Anh cõng em xuống núi nhé?”

Cô lắc đầu: “Lớn rồi mà còn trẻ con thế.”

Thế là hai người một trước một sau xuống núi, giữa đường Kỳ Chính Hàn hỏi cô: “Tết này em ở đâu?”

“Về quê.” Cô nhìn anh, lễ phép hỏi lại. “Còn anh?”

Kỳ Chính Hàn nghĩ một chút, nói: “Về quê em.”

Tô Kiến Thanh vội nói: “Anh đừng dọa mẹ em, bà lại tưởng em lại đi lạc đường.”

Anh cười: “Anh là sói hổ gì mà dọa được mẹ em?”

Tô Kiến Thanh nói: “Thật đấy, mẹ em sợ người giàu lắm, bà nghĩ mấy người có tiền chẳng ai tốt cả.”

Kỳ Chính Hàn không cho là đúng: “Xem ra anh phải thay đổi ấn tượng đó của dì rồi.”

Thấy anh nghiêm túc như vậy, cô dừng bước, cười chua xót nhìn anh: “Kỳ Chính Hàn, anh nói thật đi, có phải anh thất nghiệp rồi không? Sao suốt ngày cứ quanh quẩn bên em thế?”

Anh cũng dừng lại, đứng trước bức tường cổ màu gạch đỏ, nửa cười nửa không nhìn cô bằng đôi mắt lạnh trong: “Sống nửa đời người, vinh hoa phú quý, công danh lợi lộc gì anh cũng từng có rồi, giờ anh thanh tâm quả dục, chỉ muốn lấy vợ thì có sai không?”

Tô Kiến Thanh hỏi: “Anh muốn cưới ai?”

Kỳ Chính Hàn lộ ra nụ cười bất cần quen thuộc: “Anh đâu có quyền chọn lựa, phải xem có ai chịu lấy anh không đã.”

Cô cười một cách thoải mái: “Vậy chắc phải xếp hàng từ đầu Vạn Lý Trường Thành đến cuối mất.”

Anh cười, mang theo chút đắc ý và tán đồng.

Buổi hẹn hôm ấy kết thúc, cả hai lại trở về với công việc riêng.

Giữa chừng khi ghi hình chương trình, Tô Kiến Thanh về Vân Khê ăn Tết. Căn nhà cô mua cho mẹ là nhà trống đã lâu không ai ở, mẹ cô vẫn thích bận rộn trong quán trà. Không ngờ trong môi trường ẩm thấp đó mẹ lại tự dựng cho mình một căn phòng nhỏ để ở, Tô Kiến Thanh không thuyết phục được, cô vẫn luôn chiều theo ý mẹ.

Mùng hai Tết, rảnh rỗi, Tô Kiến Thanh ngồi trên ghế mây ở ban công tầng hai đọc sách, thì một cuộc gọi đến, màn hình hiện tên Kỳ Chính Hàn.

Cô bắt máy: “A lô?”

Anh cất lời với giọng không mấy nhẹ nhàng, có chút gấp gáp: “Nhà em mở quán trà ở đâu vậy? Anh vòng tới vòng lui vẫn không tìm ra.”

Tô Kiến Thanh lập tức ngồi bật dậy: “Anh đừng tới! Em không biết phải giới thiệu anh với mẹ em thế nào.”

“Chỉ đến chúc Tết thôi mà, có gì phải hoảng.” Kỳ Chính Hàn cười khẽ, nói. “Em cứ nói anh là bạn của em.”

Cô cãi lại: “Ai coi anh là bạn chứ?”

Điện thoại bên kia im lặng chốc lát rồi truyền đến hai chữ trầm trầm: “Đến rồi.”

Tô Kiến Thanh đứng dậy, chạy ra ngoài nhìn. Một chiếc xe hơi màu đen đậu bên kia con đường nhỏ, chủ xe bước xuống từ ghế lái. Phong thái tao nhã, khí chất cao quý, anh ngẩng đầu nhìn cô như có sự ăn ý, mỉm cười rồi vừa bước về phía này vừa nói: “Xuống đón anh trai đi nào.”

Tô Kiến Thanh không hiểu sao muốn bật cười, cô ném điện thoại đi, vội vàng chạy xuống lầu, vừa chạy vừa hét to: “Mẹ ơi, mau đóng cửa lại! Bên ngoài có thổ phỉ!”

Lời tác giả:

Rảnh rỗi không có việc làm nên test MBTI cho nam nữ chính, estj x infp nghe nói là cặp đôi hoàn hảo đó ha ha ha (gương mặt mẹ già yên tâm)

Sắp hết rồi, chắc trong vòng mười chương. Thật ra câu chuyện này đến đoạn Vương Doanh Kiều tự sát, Kiến Thanh về phía nam là đã đủ thành một câu chuyện BE hoàn chỉnh rồi, phần sau mình coi như viết cổ tích đó TvT.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.