Tôi quả thực muốn cứu bà ta nhưng tôi biết, muốn cứu người trong tình huống này tuyệt đối không thể hành động hấp tấp, nếu không chỉ hại c.h.ế.t chính mình.
"Bình tĩnh, nghe tôi chỉ huy, trước tiên hãy giả làm quỷ trà trộn vào đội ngũ, tôi sẽ nghĩ cách cứu cô." Tôi ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu với người phụ nữ.
Quả nhiên, bà ta bình tĩnh lại.
"Bà ta là người câm điếc sao?" Tần Giác tò mò, nói: "Em còn biết cả ngôn ngữ ký hiệu nữa?"
"Em từng làm trợ giảng ở trường học đặc biệt."
Từ khi học cấp 3, tôi đã tự mình kiếm tiền học phí và sinh hoạt phí.
Tôi đã làm đủ loại công việc bán thời gian, trợ giảng là một trong số đó.
Tần Giác theo thói quen khen ngợi: "Nghênh Nam, em đúng là một kho báu."
9
Đội diễu hành ngày càng đến gần.
Tôi đẩy Diệp Khinh Mặc và Tần Giác ra sau bức tượng đá: "Cùng Kỳ đã khóa chặt ánh mắt vào em, em có thể không trốn thoát được, hai người cẩn thận."
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Tần Giác giương cung, nói: "Vậy chị b.ắ.n mù mắt nó, nó sẽ không thể nhìn chằm chằm vào em nữa."
Diệp Khinh Mặc bất lực đỡ trán: "Hai người đừng đùa nữa, mau ra sau lưng tôi hết đi!"
Khi toàn bộ đội ngũ tiến vào quảng trường, màn biểu diễn tương tác bắt đầu.
Khối mười sáu người đi đầu biểu diễn rơi từ trên trời xuống, biến thành thịt nát.
Hai chiếc xe tang phía sau biểu diễn đ.â.m vào nhau.
Hai hàng zombie phía sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-choi-kinh-di-chua-khoi-chung-tram-cam-cua-toi/790671/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.