Tống Lão Tam xấu hổ nói: "Tôi đi ra ngoài có thể kiếm cơm ăn no là được, không có chí hướng lớn gì."
"Anh nhất định có thể." Tô Tô kiên định nói.
Tống Lão Tam cảm động, nói: "Tôi sẽ viết thư cho cô, ít nhất để chủ nợ như cô biết tôi ở đâu, đừng để đến lúc đó không biết đòi phiếu gạo nợ ở đâu."
"Được." Tô Tô cười một tiếng, cảm thấy tuy Tống Lão Tam này có vẻ giống lưu manh, nhưng hơi thở rất thuần khiết.
Tống Lão Tam còn muốn nói gì nữa, Lận Xuyên kéo cửa ra, ánh mắt lạnh như băng.
Khi nhìn về phía Tô Tô thì lại dịu dàng ngoài ý muốn, nói: "Vợ à, anh đã nấu hai quả trứng gà, em dạy xong thì ra ăn đi."
".. Vâng." Tươi cười của Tô Tô có chút cứng đờ, hai ngày này Lận Xuyên uống nhầm thuốc gì à, rõ ràng mình bị thương còn mỗi ngày nấu trứng gà bồi bổ cho cô, cô thật sự không thích ăn mà.
Tống Lão Tam nhìn hai vợ chồng bọn họ biết mình không được hoan nghênh, sau đó nói: "Vậy tôi đi trước."
Sau khi nói xong với Lận Xuyên thì chạy không thấy bóng dáng, nhìn là biết người đàn ông này sợ Lận Xuyên.
Nói ra, người đàn ông gương mặt âm trầm đen thối như thế có người nào không sợ.
À, không đen mà.
Lúc này Tô Tô mới chú ý tới làn da của Lận Xuyên ở dưới hoàng hôn đã rất trắng, còn là loại màu khỏe mạnh đặc biệt hồng nhuận trong sáng trong.
Mấy ngày nay mặt nạ thật sự có tác dụng, hiệu quả rất rõ ràng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-lai-thap-nien-70-ga-cho-nam-xung-xui-xeo/2086078/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.