Hai người đi đến cổng trường, Quý Phùng Tuyết vốn tưởng rằng chỉ cần dùng hai tay xách là được, ai ngờ người nọ lại chở theo cả một xe hàng, đỗ ngay dưới lầu, hai người lên xuống mấy lần mới dọn hết hàng lên. Hai người ngồi phịch xuống sô pha thở hổn hển, Quý Phùng Tuyết rót cho cô một ly nước: “Mệt lắm à? Hay là em đi nghỉ một chút nhé?”
“Không mệt, em đã ngủ trên máy bay rồi.” Hạ Lâm Hạ uống một ngụm nước, đánh giá cách bài trí trong nhà. Cô cho rằng nhà Quý Phùng Tuyết nếu không tráng lệ huy hoàng thì ít ra cũng sẽ là một căn hộ hiện đại rộng rãi. Nhưng không ngờ căn nhà này thoạt trông rất có tuổi, vật dụng và sàn nhà đều bằng gỗ, trong phòng khách đặt không ít đồ vật, đầy ắp, nhỏ mà ấm áp.
“Nhà ở của công nhân viên nên hơi cũ kỹ.” Quý Phùng Tuyết mỉm cười, chủ động giải thích: “Chị đã sống ở đây từ khi chào đời, mẹ chị không muốn đổi đi nơi khác vì công việc và bạn bè đều ở chỗ này, hàng xóm cũng toàn là người quen.
“Đúng vậy, vậy cũng tốt, nhìn hay hay.” Hạ Lâm Hạ chưa từng trải qua cuộc sống quanh hàng xóm láng giềng thế này, cảm thấy vô cùng mới lạ nên hết nhìn đông lại nhìn tây, trên mặt là nụ cười rạng rỡ.
Quý Phùng Tuyết thấy cô như vậy, không khỏi siết chặt tay cô, hỏi: “Sao em tìm tới đây được?”
Để bảo vệ sự riêng tư, mọi thông tin bên ngoài của chị đều không ghi cụ thể địa chỉ quê quán, chỉ là trước kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-cap-doi-hop-dong-voi-doi-thu-khong-doi-troi-chung/1383498/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.