Bọn nhỏ phía trước chạy nhanh xuống lầu, Quý Phùng Tuyết bị bỏ lại cuối cùng. Khi ngang qua cửa nhà, chị bỗng dừng bước, nhìn vào phòng khách trống trải rồi bước vào.
Phòng khách, phòng bếp, toilet, phòng làm việc cũng không thấy ai, phòng Phương Hưng Ngôn thì Hạ Lâm Hạ không dám vào, cuối cùng chỉ còn lại một nơi duy nhất.
Chị đang đứng trước cửa phòng ngủ của mình, bên trong trống rỗng.
Sau cánh cửa, Hạ Lâm Hạ đang nín thở không dám nhúc nhích như ẻm rùa nào đó, nghe tiếng chị ấy xoay người mới thở ra một hơi, nhưng rồi đột ngột chị ấy lại xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Suýt chút nữa cô đã kêu ra tiếng, vội vàng che miệng lại, nhìn Quý Phùng Tuyết bằng ánh mắt van nài, hi vọng đối phương có thể chừa cho mình một con đường sống, dùng giọng mũi thì thào: “Coi như không nhìn thấy em được không?”
“Không được.” Quý Phùng Tuyết dồn cô vào khe cửa, “Trừ khi...”
Hạ Lâm Hạ im lặng chờ nghe điều kiện.
“Em lấp kín miệng chị lại là chị không thể gọi người rồi.” Vẻ mặt Quý Phùng Tuyết vô cùng bình thản.
“Chị Phùng Tuyết ơi chị đâu rồi, có tìm được người không?” Sênh Sênh hét to ở lầu một.
Trong mắt Quý Phùng Tuyết loé lên một tia ranh mãnh, môi đỏ hé mở, quay đầu vừa định đáp lời thì một bàn tay đã che kín miệng chị.
Chị không chút hoảng hốt cào lên eo Hạ Lâm Hạ, đối phương cố nhịn, buông tay muốn đẩy chị ra, nhưng đã bị chị kẹp chặt hai tay.
“Ai bảo em bỏ chị chạy trốn một mình.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-cap-doi-hop-dong-voi-doi-thu-khong-doi-troi-chung/1383509/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.