Sáng sớm hôm sau, trong phòng khách vang lên tiếng nói cười.
Hạ Lâm Hạ kéo chăn lên che đầu nhưng chẳng có chút tác dụng nào, một lúc lâu sau, cô phát tác sự cáu kỉnh khi bị đánh thức, xuống giường mở cửa, những vị khách trong nhà đột nhiên im bặt, đồng loạt nhìn về phía cô.
Cô chớp chớp mắt, khi nhìn thấy Phương Hưng Ngôn mới đột nhiên nhớ ra đây là nhà Quý Phùng Tuyết, xấu hổ cười gượng với họ. Lúc này Quý Phùng Tuyết từ ngoài cửa bước vào, tươi cười bế trên tay một bé gái chừng hai, ba tuổi, đi đến trước mặt Hạ Lâm Hạ, hỏi: “Dậy rồi sao, có đói không em?”
Hạ Lâm Hạ sửng sốt vài giây, nhìn chị, lại nhìn sang đứa bé đẹp như ngọc tạc, ngẩn ngơ nói: “Mới một đêm không gặp mà con của chị đã lớn thế này sao?”
Quý Phùng Tuyết mỉm cười, giao đứa bé ra: “Cục cưng à, đi tìm mẹ đẻ của con đi.”
Hạ Lâm Hạ: “...”
Cả nhà cười ầm lên.
Phương Hưng Ngôn bước tới, tức giận vỗ lên người Quý Phùng Tuyết: “Lớn tồng ngồng rồi, có biết cách ăn nói hay không vậy, mau lấy đồ ăn ra đây.” Sau đó lại lộ ra nụ cười mẹ hiền với Hạ Lâm Hạ, “Có muốn ngủ tiếp không con?”
“Dạ không, để con thay quần áo trước.” Hạ Lâm Hạ trở lại phòng, vội vàng thay quần áo, sau đó đứng sau cửa nghe trộm.
Bên ngoài có tiếng cười rất lớn của một người thanh niên: “Chị họ à, nếu chị thích con gái của em thì em cho chị nuôi đấy.”
Quý Phùng Tuyết chọc đứa bé: “Tiểu Bảo thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-thanh-cap-doi-hop-dong-voi-doi-thu-khong-doi-troi-chung/1383513/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.