Trương Anh Tử thấy Khương Chi không nói lời nào, cô bé gặng hỏi: “Chị Khương, chị cảm thấy thế nào?”
Càng nghĩ cô bé càng cảm thấy có thể làm được, nếu như bọn họ làm được chuyện này, vậy thì việc kinh doanh xưởng quần áo của bọn họ nhất định sẽ rất tốt!
Khương Chi gật đầu khẳng định: “Được, đợi chúng ta mở xưởng may đã.”
Nghe cô nói như vậy, Trương Anh Tử cảm thấy vô cùng nôn nóng, hận không thể mọc cách bay về trấn Đại Danh ngay bây giờ để mở xưởng may.
Khương Chi nhìn dáng vẻ kích động của cô bé, cô không nhịn được mà nói: “Đợi đến tối, chị sẽ vẽ hai bản thiết kế quần áo, em xem thử có may được không nhé.”
Bây giờ bọn họ ở bệnh viện, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, nhưng cô cũng có thể vẽ bản thiết kế thời trang trước, lên ý tưởng, thành lập nhà máy rồi sản xuất hàng loạt, đến lúc đó bọn họ sẽ không tay chân luống cuống.
Trương Anh Tử ngạc nhiên thốt lên: “Chị Khương, chị còn biết vẽ bản thiết kế quần áo nữ sao? Em tưởng chúng ta sẽ đến Hải Thành hoặc Bắc Kinh để mua hàng!”
Khương Chi cười nói: “Chị không phải dân chuyên, chỉ có thể vẽ tàm tạm thôi.”
Trương Anh Tử cảm khái nói: “Vậy thì chị cũng rất giỏi rồi! Chị Khương, có chuyện gì mà chị không biết làm không?”
Cô bé cảm thấy từ khi mình ở cùng với chị Khương, chuyện gì cô cũng có thể dễ dàng giải quyết, dường như không có gì làm khó được cô.
Khương Chi xòe tay nói: “Còn có nhiều chuyện chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tro-ve-80-tro-thanh-nu-phu-ban-con-doi-luong-thuc/2520097/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.