Đời trước khi Thẩm Liên đã công thành danh toại cũng không thể ăn chơi đàng điếm cả ngày, mỗi lần hẹn bạn bè ra ngoài chơi đều học được "full giáp".
Quần đen kết hợp áo khoác thể thao. Mũ, kính râm, khẩu trang đều không thiếu món nào. Một chấm nhỏ trên da mặt cũng không lộ ra ngoài, tóc cũng vậy. Nói chung chỉ có "Sherlock Holmes" thật sự mới có thể qua màu tóc cùng độ cong của nó nhận ra người thôi.
Ngày hôm sau, lúc Sở Dịch Lan nhìn thấy còn tưởng Thẩm Liên định đi trộm gà.
"Anh cũng đeo khẩu trang vào đi này." Thẩm Liên đưa một cái sang.
Sở Dịch Lan: "Tôi không phải ngôi sao."
"Ây da, anh hai ơi, gương mặt này của anh đặt trong giới giải trí chắc chắn sẽ siêu hot. Anh đứng bên cạnh em, chẳng khác nào em biến thành cái bia để mọi người ngắm cả. Bị phát hiện chỉ là vấn đề thời gian thôi, hiểu không?"
Sở Dịch Lan: "Khen tôi đẹp?"
Thẩm Liên thản nhiên: "Trước nay anh vẫn luôn rất đẹp mà."
Sở gia hôn thầy Thẩm hơn mười phút mới buông người ta ra.
Chân Thẩm Liên như nhũn ra, cười hì hì để mặc cho Sở Dịch Lan nắm tay dắt mình lên xe.
Thẩm Liên còn cố ý chọn một rạp khá vắng vẻ, ai ngờ số người tới xem phim vẫn không ít. Thẩm Liên vô tình nghe thấy vài câu, đều là fan của Thường Thanh.
Mua vé trên mạng, bắp rang cùng đồ ăn vặt đều có thể quét mã để đổi, mục đích là tiết kiệm thời gian.
Cho dù là vậy, hai người vẫn bị không ít người âm thầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2731098/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.