Cho dù Tôn Bỉnh Hách biết Thẩm Liên muốn tìm cảm giác cân bằng từ trên người mình cũng không kìm được lòng thôi thúc muốn chia sẻ.
Trợ lý Tôn là một người rất nghiêm khắc với bản thân và mọi người, cho nên "chu đáo bình thường" trong mắt hắn chỉ có thể tính là "bình thường", còn "kém bình thường" trong mắt hắn chính là "kém".
Thẩm Liên ăn thịt nướng nghe kể chuyện.
"Sự chuyên nghiệp có thể so với đứa trẻ ba tuổi."
"Kỹ năng thuyết trình giống như ẩn chứa chức năng chướng ngại ngôn ngữ nào đó."
"Chưa từng đi học mà dám ngồi lên vị trí đó, ngồi không ăn bám chưa nói còn muốn bàn việc làm ăn với tôi. Thẩm Liên, khi ông ta nói câu 'Mong hợp tác vui vẻ, tới lúc đó một người làm quan cả họ được nhờ', tôi suýt đã báo công an rồi!"
Thẩm Liên cười ra tiếng mấy lần.
Tôn Bỉnh Hách diss xong một vòng rồi im lặng suy ngẫm xem còn thiếu người nào hay không.
Trong lúc đó, Sở Dịch Lan gửi tin nhắn tới: 【Đang ăn cái gì? 】
Thẩm Liên ra hiệu cho Tôn Bỉnh Hách dời bát mì của hắn tới gần chút, sau đó chụp tấm hình gửi đi.
Mì nước, còn có trứng gà cùng một ít rau xanh.
Mấy ngày nay Tôn Bỉnh Hách đã ăn ngán thịt cá cho nên muốn ăn chút đồ dễ tiêu.
Tôn Bỉnh Hách kéo bát mì về, vừa nhìn đã hiểu: "Để sếp biết là tôi không cách nào giải thích được."
Thẩm Liên ngốn một xiên thịt dê nướng: "Chỉ cần hai chúng ta dù chết cũng giữ bí mật thì ai biết được chứ?"
Tôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2731106/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.