🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thẩm Liên lại trở về cuộc sống ở nhà ôm mèo, ngủ nướng.

Hồ Khải Lam cũng không nỡ giục y, số tiền lần này kiếm chẳng đáng, tính ra còn thiếu một phần phí thiệt hại tinh thần nữa.

Mà bộ phim 《Đồ Thần》 thì vẫn rất hot, tuy là hot theo kiểu bị tập thể cười nhạo.

Mích lòng bao nhiêu ngôi sao, fan của mỗi người chỉ cần nói một câu cũng nhấn chìm toàn bộ ekip sản xuất rồi. Người bị chỉ trích nhiều nhất chính là Tô Minh Nguyên, từ lâu đã có người đánh giá người này: "Đừng thấy bề ngoài hèn mọn yếu đuối, chứ chỉ cần đưa tiền là cái gì cũng dám làm."

Thẩm Liên không quan tâm tới chuyện này nữa. Tối qua y với Sở Dịch Lan quấn lấy nhau tới khuya, sáng nay tỉnh dậy đã thấy uể oải. Ăn cơm trưa xong, Thẩm Liên dựa vào ghế ngoài ban công, lim dim muốn ngủ.

Gió trưa thật dễ chịu, len lỏi từng chút một qua khe cửa sổ, kéo ý thức Thẩm Liên dần chìm vào giấc ngủ.

Cảnh trong mơ rời rạc mơ hồ. Không lâu sau, cổ và mặt chợt thấy ngứa ngáy, Thẩm Liên mở mắt ra, thấy gương mặt nghiêng góc cạnh của người đàn ông. Sau đó, y nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về Tây, chừng sáu bảy giờ gì đó. Rồi mới quay đầu lại, mỉm cười nói với Sở Dịch Lan: "Anh về sớm vậy."

"Ừm." Sở Dịch Lan vươn tay thử nhiệt độ trên trán y: "Nghe dì Phân nói em ngủ cả buổi chiều."

"Ngủ ngon mà." Thẩm Liên bế một cục bông trắng đen đang nằm trên bụng mình xuống, được Sở Dịch Lan dìu đứng dậy, giây tiếp theo lại mềm nhũn như không xương bám lên người anh: "Nhớ anh."

Sở Dịch Lan khẽ nhướng mày, rất hưởng thụ.

Ánh nắng rơi trên cổ tay Thẩm Liên, lấp lánh nhưng khiêm tốn. Đó là một chiếc đồng hồ đeo tay, món quà nhận được từ Sở Dịch Lan trong đêm đóng máy phim. Mặt đồng hồ hơi nhỏ nhưng rất hợp với Thẩm Liên. Nó có tính năng chống nước và chống va đập, kể từ khi y đeo lên tay cũng chưa từng tháo xuống.

Ăn tối xong, ánh tà dương tỏa ra tia sáng cuối cùng, màu vàng kim dịu dàng chảy xuôi phủ khắp cả căn phòng. Rèm cửa lay nhẹ, cả khung cảnh trông như bước ra từ một bức tranh sơn dầu.

Lúc đó, Sở Dịch Lan đang làm việc, còn Thẩm Liên ngồi trên sô pha nghịch điện thoại. Nhưng chẳng bao lâu, y đã không còn hứng thú với nó nữa. Y bước chân trần trên thảm, tiếng động nhẹ tựa hạt bụi. Khi Sở Dịch Lan ngẩng đầu lên, Thẩm Liên đã lấy laptop anh đi, sau đó ngồi xuống đối diện trên đùi anh.

Ánh mắt Sở Dịch Lan sâu thẳm: "Em bừa bãi mấy ngày rồi? Sáng nay còn bảo tôi không có tình người nữa mà."

"Em cũng không làm người." Thẩm Liên lẩm bẩm. Trước mặt Sở Dịch Lan, y thu lại mọi gai góc, toàn bộ sự tinh tế, dịu dàng cùng ánh sáng le lói còn sót lại đều đổ ập lên ngực người đàn ông.

Họ rất nhanh đã hòa tan vào ánh hoàng hôn.

Linh hồn Thẩm Liên nhệ bẫng, rồi lại dần trở về thực tại. Không rõ qua bao lâu, y nghe thấy Sở Dịch Lan hỏi: "Sinh nhật của em là ngày mấy?"

Thẩm Liên lười biếng đáp: "Mùa đông, qua lâu rồi."

Sở Dịch Lan nói: "Tôi là hỏi ngày sinh của em."

Lời này nghe khá kỳ lạ, chẳng lẽ y nói chưa đủ rõ ràng sao? Chỉ một giây sau, một cảm giác có thể gọi là "rợn tóc gáy" bùng lên từ sâu trong tim, lan thẳng lên não khiến Thẩm Liên lập tức tỉnh táo lại.

Y ngẩng đầu nhìn, vừa vặn thấy được Sở Dịch Lan cũng đang nhìn mình, trong mắt là bình lặng như nhìn thấu tất cả.

Thẩm Liên cảm thấy cổ họng khô khốc, khẽ nói: "Anh nói gì lạ vậy..."

"Ngày sinh của em." Sở Dịch Lan vươn tay nâng cằm Thẩm Liên lên. Mồ hồi của họ vẫn hòa quyện vào nhau, nhiệt độ cũng chưa từng giảm bớt. Sở Dịch Lan tự cho là mình đã đánh trúng trọng tâm, nói rất dứt khoát rồi, thế nhưng vẫn nhìn thấy vẻ mặt đó của Thẩm Liên. Anh không nỡ, lại đau lòng, bèn cúi người, hôn lên chóp mũi người kia, giọng trầm thấp như ẩn dưới màn đêm, thì thầm lời chỉ hai người nghe thấy được: "Thẩm Liên, tôi biết rồi, tôi biết cả rồi."

Trước ngày sinh của "Thẩm Liên", Sở Dịch Lan từng định chuẩn bị một bất ngờ nhưng lại bị phát hiện. Thẩm Liên năn nỉ, thuyết phục anh từ bỏ ý định tổ chức tiệc sinh nhật thật lớn đi.

Sở Dịch Lan lập tức hiểu ra, đó không phải ngày sinh thật của Thẩm Liên.

Sau đó anh có thử thăm dò nhiều lần nhưng không có kết quả. Mãi đến vài ngày trước, em trai của Phùng Duyệt Sơn tròn một tuổi, gửi một tấm ảnh chụp bánh sinh nhật đang đặt trên bàn tới, Thẩm Liên nhìn thấy thì ngẩn ra.

Sở Dịch Lan chợt nghĩ, có phải vì đã gần đến ngày sinh nhật cho nên mới xúc động khi thấy hình?

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định hỏi thẳng.

Anh và Thẩm Liên không còn phân biệt tôi và anh nữa cho nên tấm rèm mỏng còn sót lại giữa họ cần phải chọc thủng.

Không phải Thẩm Liên không tin Sở Dịch Lan. Ngược lại, y tự tin đến mức cho rằng dù mình không phải người thì Sở gia cũng vẫn sẽ yêu đương vượt giống loài với mình.

Chỉ là chuyện "xuyên sách" quá đỗi phi lý, không ngờ Sở Dịch Lan đã tiếp thu rồi?

Thẩm Liên mím môi, hỏi lại: "Anh biết những gì?"

Sở dịch Lan ghé sát tai y, thì thầm: "Cảm ơn em đã vượt qua thời gian và không gian để đến gặp tôi."

Ngón tay Thẩm Liên đang bám lên vai anh khẽ siết lại, sợi dây thần kinh nhạy cảm nhất nơi trái tim bị gảy mạnh.

"Sinh nhật là ngày mấy?" Sở Dịch Lan xoa tóc y.

Thẩm Liên nuốt nước bọt, không kìm được nói: "Ngày hai mươi ba tháng sáu."

"Được." Sở Dịch Lan nói: "Tôi nhớ rồi."

Đề tài này đến đây là kết thúc.

Không cần hỏi thêm gì nữa, Sở Dịch Lan chỉ muốn biết có vậy thôi.

Sau đó Thẩm Liên nằm nhìn trần nhà, nghe tiếng thở đều đều bên cạnh, cuối cùng trái tim căng cứng cũng được thả lỏng.

Sợ gì chứ?

Không phải sợ gì hết.

Cảm ơn anh ở thời gian và không gian này. Thẩm Liên bình thản nhắm mắt lại, sau đó ngủ rồi.

Nếu là vậy, tính ra còn hơn một tháng nữa là đến sinh nhật Thẩm Liên. Cái gọi là "làm lớn" của Sở Dịch Lan chẳng qua là xài tiền, xài tiền và xài tiền.

Hôm đó, Thẩm Liên vừa từ phòng làm việc về, đột nhiên nói với Sở Dịch Lan: "Ngày sinh nhật em trùng với lễ trao giải Bách Hợp."

"Em bắt buộc phải đi à?" Sở Dịch Lan nhíu mày, sao trùng hợp thế?

"Phải đi, anh Hồ lén nói là em được giải."

Nói thế nào nhỉ, kể từ khi chính chủ Thẩm Liên tự mình nhận vai, bất kể là nam chính hay nam phụ thì vai nào cũng có thể bật lên. "Lệ Khoan", "Lục Tiểu Khai", "Hoắc Thanh Sơn", đến cả "vua Lâm Hiếu"... Lôi vai nào ra cũng có giá trị cả. So với mấy người lăn lộn trong giới bao năm mà không có nổi một vai để đời thì thành tích của y đã quá nổi bật rồi.

Như Hồ Khải Lam nói: "Một giải Kim Hoa sao mà đủ?"

Thế nên được đề cử và đoạt giải Bách Hợp cũng không có gì bất ngờ cả.

Sở Dịch Lan hít một hơi sâu: "Thu xếp được thời gian không?"

"Khó lắm." Thẩm Liên rúc vào lòng anh: "Cho nên em muốn một món quà."

Sở Dịch Lan không hề do dự: "Em nói đi."

"Em biết anh chưa từng tham dự mấy sự kiện này bao giờ. Nhưng lần này, anh tới nhé." Mắt Thẩm Liên cười cong cong.

Sở Dịch Lan: "Muốn tôi chứng kiến em nhận giải hả?"

"Chứ sao nữa?" Thẩm Liên đáp lời: "Em được giải, nhận một bó hoa tràn ngập tình yêu từ anh là không hề quá đáng đúng không?"

Sở gia đáp chắc như đinh đóng cột: "Không quá đáng!"

Sở Dịch Lan không phải xem thường mấy sự kiện này, mà là thấy không cần thiết. Vì hình ảnh công ty, anh đã tài trợ rất nhiều hoạt động dưới danh nghĩa của mình rồi. Mà Dương Bân và Tôn Bỉnh Hách cũng rất ít khi đi, có thời gian đó để đọc một chồng tài liệu cho rồi.

Nhưng nếu là yêu cầu của Thẩm Liên thì dù trời đổ mưa dao, Sở gia cũng sẽ xuất hiện đúng giờ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.