Mặt cậu Phùng bị trầy xước, đầu gối vì có vải quần che nên không nhìn thấy được nhưng chắc chắn đã sưng lên, cậu ta có thể cảm nhận được cơn đau nhói lũ lượt kéo tới.
Người va chạm với Phùng Duyệt Sơn đã sợ tới mức mặt mày trắng bệch, đứng cạnh không ngừng xin lỗi.
"Có gương không?" Phùng Duyệt Sơn sờ mặt, có một chỗ chỉ cần chạm nhẹ đã đau.
Cuối cùng là một người bạn mượn được chiếc gương nhỏ từ bạn gái đi cùng.
"Má ơi..." Phùng Duyệt Sơn hoảng sợ: "Vết bầm to vậy? Ba tôi hỏi phải trả lời thế nào đây? Thằng nhãi kia, cậu muốn phá hủy nhan sắc của tôi à!"
Người kia hận không thể dập đầu xuống đất: "Cậu Phùng, xin lỗi! Rất xin lỗi! Cậu muốn giải quyết thế nào tôi cũng nghe theo!"
"Nghe theo cái gì? Tôi đâu phải chơi không nổi." Phùng Duyệt Sơn thấy đối phương không cố ý, nếu không đã đánh cho một trận rồi: "Đua xe vốn đã có rủi ro, không phải lỗi của cậu."
"Hay tới chỗ cậu Ninh khám thử xem?"
Mặt Phùng Duyệt Sơn đen thui: "Tới chỗ Ninh Tư Hàm? Vết thương nhẹ biến thành bệnh nặng? Không chừng còn bị đẩy vô phòng ICU luôn á."
"..."
Phùng Duyệt Sơn ngồi bên đường nghỉ ngơi trong chốc lát, xác định không bị chóng mặt hay buồn nôn. Nhưng bộ dạng này cũng quá đáng sợ, cuối cùng vẫn quyết định đến bệnh viện thành phố một chuyến.
Kiểm tra xong, may mà sụn chêm không sao, chỉ bị va đập vào xương. Còn vết thương trên mặt tuy không nặng nhưng ở chỗ dễ thấy cho nên khá là dọa người.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2731122/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.