Ba Phùng lén hỏi mấy ông già trong công ty, theo họ kể thì có một ngày đầu là Phùng Duyệt Sơn không tới công ty thôi, còn những ngày tiếp theo đều đi làm và tan ca đúng giờ. Muốn nói có gì khác thì chính là bộ dạng lúc cười rất đáng sợ, như thể lúc nào cũng vui vẻ vậy.
Ba Phùng nghe đến đây hừ lạnh một tiếng.
Phùng Duyệt Sơn không nhận được thông báo chứng tỏ ba cậu ta còn chưa thu hồi chức vị của mình. Dù công hay tư thì việc gì nên làm vẫn cứ làm.
Đương nhiên dạo này cậu ta không có thời gian trở về nhà cũ nữa, vừa tan ca là chạy ngay đến chỗ Trần Mộc, ít nhất hai người có thể ăn bữa tối cùng nhau.
Đám bạn nhậu của Phùng Duyệt Sơn đều rất ngạc nhiên, sao không gọi cậu Phùng ra tụ tập được nữa?
Có người đánh bạo đi hỏi Chu Nguyên Lâm.
Chu Nguyên Lâm: Ai mà biết ~ (*)
(* Chỗ này tui dịch đại, nguyên văn là: 哥温恩 ~ : thật sự không hiểu 🫣🥲 Ai biết xin chỉ giáo ạ) Chỉ cần nghe thấy cái tên "Phùng Duyệt Sơn" là Chu Nguyên Lâm đã thấy bực. Lúc trước từng thề thốt thế nào? "Anh em mình nắm tay nhau, ai có người yêu trước là chó." Kết quả thì sao? Tuy Chu Nguyên Lâm là một công tử trăng hoa nhưng bản chất không phải vậy, cậu ta chỉ chơi bời mà thôi. Mà Phùng Duyệt Sơn lần này là nghiêm túc, muốn đi đến cuối đời. Sở Dịch Lan đã có Thẩm Liên. Ninh Tư Hàm cũng sắp đính hôn. Trong bốn người thì người không lo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2731131/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.