Sau khi ngồi xuống, cũng giống như mọi lần, Dương Bân để Tôn Bỉnh Hách gọi món trước, sau đó mới cầm thực đơn bổ sung thêm một hai món khác.
Trước khi các món nóng được bưng lên bàn, hai người chỉ trò chuyện về công việc.
Nhưng trong không khí rõ ràng có thứ cảm xúc nào đó đang âm thầm kéo căng giữa hai người.
Tiếp theo chính là tiếng bát đũa chạm nhau, trong lúc ăn cơm cả hai không nói thêm lời nào. Tôn Bỉnh Hách không ăn nhiều lắm, đợi Dương Bân ăn xong rồi mới nhẹ giọng hỏi: "Anh định nói gì?"
Dương Bân múc thêm chén cơm cho hắn: "Cậu ăn ít quá, ăn thêm chút đi."
"Không muốn ăn."
Dương Bân nâng mí mắt nhìn hắn. Hai bên giằng co chừng nửa phút, cuối cùng Tôn Bỉnh Hách nhận lấy chén cơm, gắp thêm đồ ăn giải quyết sạch trong vài đũa.
Đợi Tôn Bỉnh Hách đặt đũa xuống, Dương Bân mới gật đầu, sau đó gọi phục vụ dọn bàn. Cả quá trình chỉ mất chừng bốn năm phút.
Mùi đồ ăn dần nhạt đi, thay vào đó là mùi hoa bách hợp từ ngoài cửa sổ bay vào.
Một khoảng lặng kéo dài.
Đầu ngón tay Dương Bân gõ nhẹ lên tay ghế theo nhịp như đang suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng như đã hạ quyết tâm mới gõ mạnh một cái.
Tôn Bỉnh Hách như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn sang.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, mọi rối rắm trong lòng Dương Bân phút chốc tan biến chẳng còn sót lại gì.
"Bỉnh Hách, ít nhất là hiện tại, hoặc nói thẳng trong mười năm tới, tôi không định đón nhận ai cả."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2764272/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.