【Cầu xin mọi người qua xem phòng riêng của Trần Mộc đi, đúng là không tin nổi.】
【Bên Thường Thanh cũng "đủ wow" lắm. Ông chủ Từ vẫn đang lẩm bẩm danh sách đồ sát đây này.】
- "ID "Chuột Mẹ Gợi Cảm", thật luôn, đây là cái tên làm tôi ấn tượng nhất từ trước tới giờ đó, tổ hợp từ thế này mà con người cũng nghĩ ra được á? Còn bóng gió gì mà người đẹp thường không có gu thẩm mỹ, nghi ngờ Thường Thanh nhà tôi bị mù nữa. Tôi hỏi cô đấy, cô có hối hận lời mình nói năm ngoái không?!"
【Hối hận, hối hận! Tôi hối hận thay Chuột Mẹ, sư phụ đừng lải nhải nữa! Từ lúc bắt đầu nhiệm vụ tới giờ đã nửa tiếng rồi mà anh chưa ngừng miệng luôn á!】
【Chuột Mẹ đâu, mau ra xin lỗi đi.】
Thường Thanh đưa một chai nước cho Từ Cảnh Ca, nghe giọng điệu như đã buông xuôi: "Anh uống chút nước đi, đừng nói nữa."
【Đúng đó, chỗ nước đó quý giá lắm đấy, bán một chai đã năm đồng rồi, anh lại nói thêm nữa là chỉ mình anh uống, còn Thường Thanh nhà tôi không có cơm mà ăn á chứ.】
Từ Cảnh Ca tu một hơi hết nửa chai, ngẩng đầu nhìn thấy một cái tấm ván cũ viết chữ "Cầm Đồ", vì thế hỏi bừa: "Treo chơi thôi hả?"
Nhưng lúc đi ngang qua nhìn vào trong, ánh đèn hơi tối, hai bên đặt hai cái tủ cao sát trần, bên trên bày đủ loại đồ cổ. Giữa nhà là một tủ kính dài, phía sau có ông chú cỡ năm mươi tuổi đang ngồi lim dim trên ghế, cái radio bên cạnh trông cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/troi-dat-dien-vien-vo-danh-nha-ai-vua-len-san-khau-da-hon-vai-ac-cho-dien/2764291/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.