🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cổng biệt thự mở ra rồi đóng lại, Từ Kiêu tắt máy, xuống xe, liền thấy Phát Tài chạy lon ton về phía mình.

Anh cúi xuống bế nó lên, bước vào nhà, thay giày, tiện tay lấy khăn lau sạch chân cho nó. Tôn Như Phi đi tới nhắc nhở: “Mọi người đang đợi cậu đấy, chuẩn bị ‘tam đường hội thẩm’ đi.”

“?”

Anh chẳng hiểu gì, bước vào phòng khách, thì thấy tất cả đều đang ngồi ngay ngắn trên sofa.

“Ối.” Anh giật mình. “Giờ này rồi mà mọi người chưa buồn ngủ hả?”

Bà Ôn Lệ Chân nhìn bộ dạng vui vẻ của anh: “Trông con có vẻ rất vui?”

“Vui chứ.”

“Đi ăn với ai?”

“Bạn.”

“Bạn trai hay bạn gái?”

“Bạn thân.” Anh xoa đầu Phát Tài, nhìn sang Tôn Như Phi, chị ngồi trên sofa với vẻ mặt như bắt được nhược điểm của anh. Rồi anh nhìn qua bên cạnh, ba và chú hai vẫn giữ sắc mặt bình thản, chỉ có mẹ là đầy tò mò: “Bảo sao con phải học cấp tốc với dì Thôi, thì ra là để lấy lòng cô gái nào đó.”

Anh sững người, quay sang dì Thôi, bà Ôn Lệ Chân đã tiếp lời: “Tự con để lộ đấy nhé.”

“Bà chủ.” Dì Thôi có chút ngại ngùng. “Thật ra tôi cũng không thấy rõ lắm.”

“Không sao, chẳng phải có người thấy rõ rồi à?” Tôn Như Phi đổ thêm dầu vào lửa. “Từ Kiêu, cậu giỏi thật đấy, chạy đến trước mặt người ta lấy lòng, dũng khí đáng khen.”

“Chị đúng là cái gì cũng biết nhỉ?”

“Đang nỗ lực để biết mọi chuyện mà.”

Chị cười đắc ý, bà Ôn Lệ Chân lại càng chắc chắn chuyện này có vấn đề: “Hai đứa hợp tác giấu bọn mẹ phải không?”

“Giấu gì chứ?” Từ Kiêu trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mẹ anh bát quái. “Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà mẹ đã cuống lên rồi. Nếu thật sự có gì, mẹ nghe gió là mưa thế này, chẳng may dọa người ta chạy mất thì sao?”

Bà Ôn Lệ Chân bị anh chặn họng, nghẹn lời: “Mẹ chẳng qua là quan tâm con thôi mà.”

“Con cảm ơn vì sự quan tâm của mẹ.” Anh đặt Phát Tài xuống. “Ba, chú hai, mai chỉ có con đi làm thôi sao? Hai người không làm hả?”

“Có chứ, có chứ.” Từ Thịnh Khải gãi đầu, cười nói: “Chú và ba con vừa xem xong thời sự phát lại thôi.”

Ông đứng dậy, Từ Thịnh An cũng không biểu lộ gì, theo sau ông. Hai người đi trước, Từ Kiêu cũng nhân cơ hội chuồn thẳng về phòng.

Bà Ôn Lệ Chân còn chưa hỏi xong, nhìn sang dì Thôi rồi lại nhìn Tôn Như Phi: “… Rốt cuộc là chúng ta ngồi chờ vô ích sao?”

Tôn Như Phi đã đoán trước: “Con đã nói là đi ngủ đi mà.”

Bà Ôn Lệ Chân không cam lòng: “Bà chắc chắn đã thấy chứ? Hay là Tiểu Khương?”

Dì Thôi lắc đầu: “Không phải. Tiểu Khương cao lắm mà.” Dì ấy nhớ lại hình bóng cô gái lướt qua lúc đó: “Cao cỡ như Như Phi, cột tóc đuôi ngựa, trông còn rất trẻ.”

Tôn Như Phi khẽ bật cười.

Bà Ôn Lệ Chân nhận ra: “Con biết gì phải không?”

“…”

“Như Phi~” Bà Ôn Lệ Chân sán lại gần. “Thương bác một chút đi mà. Cả con lẫn Từ Kiêu đều giấu bác, bác cảm thấy rất thất bại đấy!”

Tôn Như Phi nghĩ một lát, đặt điện thoại xuống: “Vậy nếu con nói cho bác biết, có thể miễn cho con đi xem mắt không?”

“…”

“Bác gái ơi—” Chị bắt chước giọng nũng nịu của bà, còn nắm lấy tay bà làm nũng, cuối cùng bà Ôn Lệ Chân đành thỏa hiệp: “Được rồi, dù sao giờ bác cũng chưa tìm được ai phù hợp, đảm bảo hai tháng này sẽ không gọi con đi xem mắt nữa.”

“OK!” Tôn Như Phi ngồi xuống giữa hai người, khoác tay qua hai bên: “Thực ra con cũng chỉ đoán thôi, nhưng hai người có thể thử xem. Đợi hai ngày nữa Từ Kiêu đi rồi, bác với dì Thôi thử qua Nhã Phong xem sao.”

“Nhã Phong? Ý con là… họ đang sống chung sao?”

“Ờm, chắc là không đâu.” Tôn Như Phi chỉnh lại cách nói, rồi không nhịn được nhắc nhở: “Nhớ nhé, đừng đi vào ngày làm việc, nếu đi thì chọn buổi trưa thứ Bảy hoặc Chủ Nhật. Đừng mở khóa mật mã, chỉ đứng bên ngoài bấm chuông, hoặc trực tiếp gõ cửa. Gõ đến khi có người ra hỏi bác tìm ai, người đó chính là người bác muốn tìm.”

“…”

“Những chuyện khác con không tiết lộ được đâu, nếu không Từ Kiêu phát hiện con bán đứng cậu ấy, chắc chắn sẽ xử lý con mất.” Chị nhìn sang trái, rồi nhìn sang phải. “Hai người hiểu chưa?”

Bà Ôn Lệ Chân và dì Thôi nhìn nhau: “… Hiểu rồi.”

Ba ngày nghỉ lễ kết thúc, công việc vẫn tiếp tục.

Trần Hạ tốn không ít thời gian mới ăn hết chỗ trái cây Từ Kiêu mua. Cô mở tủ lạnh, bên trên có sữa tươi và nước ép, bên dưới có hoành thánh và sủi cảo. Anh chỉ đến một lần mà cô gần như không cần đi siêu thị cả tuần. Vì vậy, bên cạnh cảm giác ấm áp, cô lại thấy có chút bất an—mình đã quen với sự quan tâm của anh từ lúc nào vậy?

Cô có thể tính ra những thứ này đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng lại không biết phải trả lại thế nào cho đủ.

Tối hôm đó, trước khi chào tạm biệt, câu cuối cùng anh nói với cô là: “Đừng chê tôi phiền, tôi sẽ liên lạc với em thường xuyên.”

Cô quên mất mình đã đáp lại thế nào, nhưng khi bắt đầu nhận được tin nhắn liên tục từ anh, rồi tìm thấy những gói hàng được ghi chú là “Cô Trần” trên kệ nhận đồ của chung cư, cuối cùng cô cũng hiểu được ý nghĩa của từ “thường xuyên” trong lời anh.

“Mua cho em ít trái cây, nhớ xuống lấy nhé.”

“Tôi nhớ quán này có món tráng miệng khá ngon, em thử xem?”

“Cá khô lần trước ăn hết chưa? Có cần tôi gửi thêm cho không?”

“Không cần! Không cần!”

Ban đầu là ngại ngùng, sau đó là áy náy, rồi cuối cùng trở thành bất lực và bực bội.

“Anh nghĩ tôi không thể tự lo cho bản thân sao?”

“Tất nhiên là không phải. Tôi chỉ muốn em ăn uống lành mạnh, vui vẻ. Tôi chưa từng gọi đồ ăn vặt cho em, đúng chứ?”

Trần Hạ nói: “Dù là gì đi nữa, anh cũng đừng gửi thêm nữa.”

“Tại sao?”

“Không cần thiết, hơn nữa rất phiền.”

“Phiền?” Anh chợt bật cười. “Theo đuổi một người mà sợ phiền thì còn gọi gì là theo đuổi? Hơn nữa, chút lòng thành này chẳng đáng kể gì. Chẳng qua là tôi không ở tại Lam Thành, nếu không, tôi ước gì ngày nào cũng gặp em, ngày nào cũng tìm em, để em quen với sự hiện diện của tôi, để em không còn cô đơn một mình nữa.”

“…”

Anh nhận ra cô im lặng: “Sao không nói gì?”

“…”

“… Em còn nghe không đấy? Trần Hạ?”

“Tôi đang nghe đây.”

Anh hạ giọng: “Em không thích những thứ tôi gửi cho em sao? Nếu không thích thì cứ nói thẳng, không sao đâu, tôi sẽ đổi thứ khác.”

Cô cảm nhận được sự ấm áp len lỏi trong tim, đồng thời cũng thấy có gì đó nguy hiểm: “Từ Kiêu.”

“Ừ?”

“Anh làm vậy khiến tôi có cảm giác nặng nề.”

“Chỉ vì vài chục tệ thôi sao? Tôi có bắt em trả đâu.”

“Nhưng tôi biết rõ mục đích của anh, lại không cho anh một câu trả lời rõ ràng, vẫn cứ nhận tấm lòng của anh mà không đáp lại, vậy chẳng phải quá đáng sao?”

Cô nói những lời này rất nghiêm túc, khiến anh im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Em ngốc thật đó.”

Anh gấp tài liệu lại, xoay ghế ra hướng cửa sổ, từ đó có thể nhìn thấy bóng cây ngoài kia: “Em chưa từng được ai theo đuổi sao? Hay trước đây em với người yêu cũ cũng phải tính toán từng chút một như vậy? Đàn ông theo đuổi phụ nữ là chuyện bình thường. Người có tiền thì tặng xe, tặng nhà, người ít tiền thì tặng hoa, tặng đồ ăn. Cái này không liên quan gì đến đạo đức cả. Chẳng qua là bây giờ tôi còn eo hẹp tài chính, nếu không…”

“Nếu không thì sao?”

“Nếu không thì tôi cũng sẽ tìm mọi cách để tặng em những thứ tôi có.”

Anh nói rất nghiêm túc, nhưng Trần Hạ lại không cảm kích: “Vậy dù tôi không cần, dù tôi thẳng thừng từ chối, anh vẫn ép tôi nhận?”

Sự nhiệt tình trong anh bỗng như bị cô đâm thủng một lỗ: “Ý em là gì? Em từ chối cách tôi thể hiện thiện ý, hay từ chối chính tôi?”

Trần Hạ không trả lời.

Cô nhìn hộp đồ ăn trên quầy bếp. Những ngày qua, cô luôn nhắc nhở bản thân đừng quen với những điều này. Nhưng hôm nay tan làm, dù chưa nhận được tin nhắn của anh, cô vẫn vô thức nhìn kệ nhận hàng một cái.

Tín hiệu này khiến cô cảnh giác. Hóa ra hàng rào cô tự dựng lên không kiên cố như cô tưởng. Nhưng nếu cô mở lòng với anh, thì điều gì đang chờ đợi cô?

Cô từng nghĩ rằng, nếu một ngày nào đó mình bắt đầu một mối quan hệ mới, thì cô phải học cách nhận được thứ mình muốn từ đối phương, chứ không phải cái gì đối phương cho thì cô nhận cái đó. Nhưng bây giờ, người đó có thể là Từ Kiêu sao? Anh quá nhiệt tình, quá thẳng thắn, không hề đắn đo. Cô cố hình dung, nhưng lại không thể tưởng tượng ra được làm thế nào để có được cảm giác an toàn vững chắc từ anh.

Tâm trạng cô bỗng chùng xuống: “Từ Kiêu.”

“Ừ, em nói đi.”

“Anh cứ tập trung làm việc đi.”

“Tôi không bận.” Anh đứng dậy, đi đến cửa sổ, nhìn ra những dây chuyền sản xuất trong bóng tối. Những tòa tháp cao, những đường ống đan xen. Chúng khiến anh thấy nặng nề nhưng lại an tâm.

Thế nhưng, sự im lặng bên kia điện thoại lại làm anh thấp thỏm: “Trần Hạ, em ghét tôi sao?”

“Không ghét.”

“Nhưng cũng không thích, đúng không?”

Trần Hạ siết chặt điện thoại.

“… Em không nói tức là mặc định?”

Không phải.

Cô thầm trả lời trong lòng, nhưng môi lại không thể phát ra tiếng.

“Em đúng là khiến tôi chịu thua rồi.”

Từ Tiêu vò đầu, chặc lưỡi. Hóa ra theo đuổi một người lại khó như vậy.

“Nhưng mà tôi mặt dày lắm. Em không nói, tôi sẽ coi như em chưa từ chối.”

Anh dừng lại một chút: “Yên tâm, tôi sẽ không gửi đồ nữa.”

Anh tự cho rằng nhượng bộ như vậy là chu đáo, nhưng thực tế lại phản tác dụng: “Em cũng làm việc tốt, nghỉ ngơi đầy đủ, đừng để bản thân quá mệt mỏi.”

Nói xong, anh cúp máy, quăng điện thoại lên bàn. Vài phút sau, anh mở ứng dụng mua sắm, hủy đơn hàng chiếc bàn học.

Trần Hạ tưởng anh giận, trong lòng chua xót. Nếu cô không thích anh, vậy tại sao cô lại mong chờ cuộc gọi của anh, quan tâm đến công việc của anh, nhớ đến những lần họ trò chuyện thân mật hơn cả cái ôm?

Nhưng nếu cô thích anh, tại sao cô lại sợ đến gần, sợ dựa vào anh, sợ rằng tình cảm này chỉ là một cơn bốc đồng của anh?

Cô cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó. Nhưng cụ thể sai ở đâu, cô lại không nói rõ được. Cô mở túi đồ, định nhắn tin xin lỗi anh, hoặc ít nhất là nói một tiếng cảm ơn.

Đúng lúc này, một tiếng gõ cửa ngắn vang lên.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.