🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Hôm nay, bà Ôn Lệ Chân đến chỗ bạn đặt may quần áo mới. Trên đường về, bà đi ngang qua Nhã Phong, thế là không kìm được tò mò mà ghé lên thử.

Bà vốn không đến đây nhiều, một là vì xa, hai là vì thấy các tầng cao quá bí bách, ở lâu không chịu nổi. Bây giờ không phải cuối tuần, cũng không phải buổi trưa, bà hoàn toàn bị hiếu kỳ thúc đẩy, đi lên thử xem sao. Nhưng chưa gõ được mấy cái, dì Thôi đã ngăn lại: “Bà chủ, nhầm rồi, không phải căn này.”

“Ồ.”

Bà cười gượng, căn hộ đầu tiên bước ra từ thang máy là 2002, nhưng Từ Kiêu lại mua 2001. “Căn này là của Như Phi.”

Bà đi sang bên cạnh, thấy xung quanh không có ai, liền bấm chuông. Bà lo không ai trả lời, lại sợ làm phiền hàng xóm. Lỡ như kế sách của Như Phi không hiệu quả, bà sẽ về tìm cháu gái tính sổ.

Đang suy nghĩ, bên hàng xóm đã có động tĩnh. Trần Hạ vừa nghe thấy tiếng gõ cửa, nhìn qua mắt mèo lại không thấy ai, thò đầu ra thì trông thấy hai người phụ nữ trung niên đứng trước cửa nhà bên cạnh.

Cô quan sát sơ qua, không khỏi ngạc nhiên: “Bà Chủ tịch?”

Bà Ôn Lệ Chân phản ứng chậm một chút: “Ôi, chẳng phải Tiểu Trần sao?”

Trần Hạ đứng thẳng dậy: “Bà vẫn nhớ tôi sao?”

“Sao lại quên được?” Bao năm qua, những cô gái trẻ xuất hiện bên cạnh Từ Thịnh An đếm trên đầu ngón tay, còn được ông phân công xuống hỗ trợ Từ Kiêu thì chỉ có một. Bà lịch sự mỉm cười: “Nghe nói giờ cô làm ở trụ sở Hằng Thiên?”

“Vâng.”

“Chúc mừng nhé, giỏi lắm đấy.”

“… Cảm ơn bà.”

Dì Thôi đứng bên cạnh, nhìn cô gái trẻ trước mặt: “Bà chủ, chúng ta—”

Bà Ôn Lệ Chân tiếp tục hỏi: “Cô sống ở đây bao lâu rồi?”

“Hơn nửa năm ạ.”

“Cô có gặp Từ Kiêu không?”

“… Có ạ.”

“Nó dạo này thường xuyên đi công tác, bận rộn hơn trước.” Bà Ôn Lệ Chân hy vọng có thể khai thác được một số thông tin hữu ích từ cô. “Tôi cũng ít khi qua đây, không nhớ mật khẩu cửa nhà nó. Lần này nó đi lâu, tôi muốn đến dọn dẹp giúp một chút, không biết bạn gái nó có ở nhà không.”

Bạn gái?

“Cô đã gặp bạn gái của nó bao giờ chưa?”

Trần Hạ lắc đầu: “Chưa ạ.”

“Vậy chắc là Từ Kiêu không có nhà thì cô ấy cũng không đến rồi.” Bà hơi thất vọng nhưng vẫn mỉm cười. “Thôi, tôi không đứng đây để canh cửa nữa, chào cô nhé.”

“Chào bà ạ.”

Trần Hạ thấy bà khoác túi lên vai, nhìn theo bóng bà đi vào thang máy rồi mới quay lại phòng. Ngực cô hơi nặng trĩu, nhưng dòng cảm xúc cuộn trào trong lòng lại dần lắng xuống.

Cô lại nhìn túi đồ ăn trên quầy bếp. Có lẽ chẳng cần phải xin lỗi hay cảm ơn gì nữa.

Cô mở điện thoại, xoá giao diện trò chuyện với Từ Kiêu.

Tôn Như Phi nhanh chóng biết chuyện bà Ôn Lệ Chân đã đến Nhã Phong, nhưng thay vì có thêm một đồng minh, chị lại bị tra hỏi một loạt: “Nhà của con cho Trần Hạ thuê sao?”

“Từ Kiêu chẳng phải không ưa con bé đó à?”

“Trước đây bác cả con nói cô ấy đã kết hôn rồi, sao kết hôn rồi mà vẫn đi thuê nhà? Chồng cô ấy làm gì?”

Tôn Như Phi nghe xong thì cau mày, bắt đầu suy nghĩ về mặt trái của việc giữ bí mật quá chặt—mặc dù điều đó giúp chị tránh được không ít rắc rối, nhưng vì chị không cập nhật những thông tin quan trọng, còn ông bác lại toàn bỏ sót những điều cần nói, nên đôi khi lại thành phản tác dụng.

“Muốn biết thì sao bác không hỏi thẳng Từ Kiêu?”

“Hừ, hai đứa cứ đẩy qua đẩy lại như quả bóng vậy.”

Chị muốn giải thích nhưng lại không dám, vì chị cũng không chắc mối quan hệ giữa Từ Kiêu và Trần Hạ đã đến mức nào.

Cô lén hỏi dì Thôi, dì ấy nói: “Bà chủ hỏi chuyện nhưng không khai thác được gì, về nhà có vẻ không vui lắm.”

Tôn Như Phi vừa tức vì hai người lớn này chậm hiểu, vừa thấy câu chuyện này mơ hồ đến thú vị.

Vài ngày sau, chị hẹn Trần Hạ ra ngoài ăn, nghe cô kể về chuyện này.

“Vậy lúc đó em cảm thấy thế nào?”

“Giống như trước đây, hơi sợ sợ.”

Tôn Như Phi bật cười.

Dù bà Ôn Lệ Chân luôn tạo dựng hình ảnh lịch sự, trí thức trước mặt người ngoài, nhưng thực chất, bà từng là một tiểu thư kiêu kỳ, bây giờ lại là một phu nhân giàu có không hiểu sự đời.

“Bác ấy có gây áp lực với em không?”

“Làm gì có.”

Trần Hạ nghĩ, cô với bà Ôn Lệ Chân trước đây chỉ chạm mặt vài lần trong công ty, ngoài đời chưa từng nói chuyện riêng, nên cảm giác xa cách là điều dễ hiểu.

Tôn Như Phi lại hỏi: “Bác ấy có quan tâm nhiều đến Từ Kiêu không? Nhất là chuyện bạn bè của cậu ấy?”

“Có.”

“Em đừng thấy lạ, người lớn đều vậy cả.” Chị cười nói, “Lần trước Từ Kiêu xuống bếp vì một cô gái, bà ấy liền tưởng cậu ấy có bạn gái. Nhưng có gì đâu, chỉ là nấu ăn thôi mà, ai tự nấu cho mình ăn chẳng được.”

Trần Hạ suýt nghẹn: “… Đúng vậy.”

Tôn Như Phi lại hỏi về chuyện tình cảm gần đây của cô, công việc có bận không. Trần Hạ trả lời thành thật. Tất nhiên, cô không nhắc đến Từ Kiêu, người đã im hơi lặng tiếng mấy ngày nay, mà chỉ nói về việc Hoa Thần từng mời cô tham gia buổi team-building của Chi Tử Hoa, nhưng cô không đi. Điều đó khiến cô một lần nữa nhận ra sự thất bại của mình. Đến giờ, cô vẫn chưa có một vòng quan hệ giao tiếp độc lập. Cái gọi là bạn bè của cô đều là những mối quan hệ tích lũy từ trước, đều gắn liền với Tôn Như Phi và Từ Kiêu.

“Vậy em nghĩ lý do là gì?”

“Trước hết là do tính cách của em.”

Dạo này cô cũng suy nghĩ khá nhiều: “Em làm ở Hằng Thiên cũng lâu rồi, nhưng nói chị đừng cười, có ngày đi làm em chỉ nói chưa đến mười câu với đồng nghiệp.”

Ban đầu cô nghĩ có thể do đồng nghiệp đa phần là người bản địa, họ đã có sẵn vòng giao tiếp riêng. Sau đó, cô cho rằng công ty chưa đủ quan tâm đến việc xây dựng đội ngũ, không tạo được sự gắn kết. Nhưng nghĩ lại, ai cũng chỉ là đi làm thuê, mấy ai mong tìm được bạn tri kỷ ở chốn công sở? Chỉ cần không đùn đẩy trách nhiệm, không làm mất lòng nhau đã là tốt lắm rồi, cần gì phải có thêm quan hệ gì khác.

Chính vì thế, cô nhận ra ngoài công việc ra, mối liên kết tình cảm duy nhất của cô chỉ có Tôn Như Phi: “Hình như em chưa từng chủ động mở rộng bất kỳ mối quan hệ nào. Ngay cả với chị, cũng là vì chị đồng ý cho em thuê nhà, chúng ta mới có tình bạn ngoài công việc ở Thịnh An.”

“Vậy có nghĩa là—” Tôn Như Phi kết luận, “thực ra em cũng mong muốn có một mối quan hệ thân thiết.”

“Có lẽ là vậy, nhưng lại nhút nhát, rất mâu thuẫn, đúng không? Giống như… muốn được nhận nhưng lại không muốn bỏ ra, còn ra vẻ kiêu hãnh để che giấu điều đó.”

“Thế em có hối hận không?”

“Hối hận gì?”

“Từ chối Hoa Thần, hoặc… ai khác.”

Trần Hạ khẽ cười chua chát: “Em không biết nữa.”

Tôn Như Phi nhìn thẳng vào cô: “Em sao vậy? Gặp chuyện gì sao? Trước đây em không như vậy.”

Trần Hạ không muốn tỏ ra quá sa sút trước mặt chị: “Chắc là do công việc hơi mệt, nên dễ hoài nghi bản thân.”

“Lần trước em còn nói vì biểu hiện tốt nên tổng giám đốc có ấn tượng khá tốt về em mà?”

“Nhưng có vẻ như tốt cũng thành sai.”

Trần Hạ thấy chị nhìn mình đầy thăm dò, bèn kể lại tình hình gần đây một cách đơn giản.

Từ tháng Sáu, công tác kiểm kê tài sản bắt đầu triển khai. Bộ phận quản lý doanh nghiệp phải phối hợp với cấp trên để lập kế hoạch, làm việc với công ty kiểm toán mới. Một số nhiệm vụ vốn dĩ do cô phụ trách, cô không có gì phàn nàn, nhưng giám đốc của cô đột ngột xin nghỉ phép, mọi công việc gần như dồn hết lên cô.

Cô không chắc liệu có phải giám đốc cố tình làm khó cô không, chỉ có thể vừa thích nghi vừa tranh thủ thời gian hoàn thành. Có khi cô bận đến mức trong văn phòng chỉ còn mỗi mình cô, về nhà cũng chẳng buồn học thêm nữa, tắm xong là ngủ ngay.

“Nếu gặp bất công, em phải lên tiếng.”

“Dạ, nhưng so với chuyện có công bằng hay không, em quan tâm đến việc quy trình chính thức triển khai có xảy ra vấn đề không hơn.”

Cô bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tôn Như Phi, bỗng thấy vững tâm hơn: “Nhưng cũng phải nói là em đã nhàn nhã quá lâu rồi, tăng ca vài ngày cũng đáng.”

Tôn Như Phi nghĩ, cô lại bị cái trách nhiệm chết tiệt của mình trói buộc rồi. Một người không yêu đương, không có cuộc sống riêng, làm sao có thể từ bỏ công việc được chứ?

Chị đành phải đổi chủ đề, nhưng chưa nói được mấy câu thì thấy điện thoại của Trần Hạ sáng lên: “Ơ?”

Trần Hạ cầm lấy, mở ra xem, hóa ra là Từ Kiêu.

“Đang bận hả?”

“Không bận. Có chuyện gì sao?”

Anh trả lời rất nhanh: “Không có gì.”

“Ồ.”

“Chỉ là nhớ em thôi.”

“…”

Cái người này…

Tim cô bất giác hẫng một nhịp, vội úp màn hình điện thoại xuống bàn.

Tôn Như Phi thắc mắc: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Cô cầm đũa gắp thức ăn, nhưng lại không gắp trúng. Tôn Như Phi giúp cô gắp miếng thịt gà bỏ vào chén: “Này.”

Trần Hạ lấy lại bình tĩnh: “Đừng khách sáo, chị cũng ăn nhiều vào.”

Tôn Như Phi cười: “Chị ăn nhiều lắm rồi, dạo này ăn ngon miệng lắm.”

“Chẳng lẽ lại vừa từ bỏ giảm cân, vừa tự thưởng cho bản thân?”

“Không hẳn. Có lẽ là do có tuổi rồi, nên phải học cách hưởng thụ đồ ăn.” Tôn Như Phi nâng ly chạm nhẹ với cô, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi nam nữ bước vào nhà hàng.

Chị chợt khựng lại.

Trần Hạ cũng quay đầu nhìn theo, nhưng không thấy gì bất thường: “Sao vậy?”

“Không có gì.”

Chị nhanh chóng lấy lại nụ cười, dốc hết ly nước trái cây trong tay.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.