Ngủ thẳng đến nửa đêm, Ôn Uyển tự nhiên tỉnh. Bởi vì mỗi tối đến lúc này Ôn Uyển đều cho con bú. Mở mắt ra, nhìn Minh Cẩn bên người, nàng vội sờ sờ trán con: “Hạ Dao, ngươi sang đây xem, có phải Tiểu Bảo bớt nóng rồi không?”
Hạ Dao đến sờ trán Tiểu Bảo: “Ừ, đã hạ sốt rồi. Để Trương thái y sang đây xem thử! Trương thái y còn đang nghỉ ngơi trong phủ.”
Trương thái y nghe được tin tức vội vàng chạy tới. Sau khi kiểm tra cho Minh Cẩn, còn xem mạch cho bé, Trương thái y gật đầu: “Quận chúa, Minh Cẩn công tử đã hạ sốt. Chỉ cần đừng để nóng lạnh không đồng nhất nữa là được.” Cũng may thân thể đứa bé này tốt, cộng thêm phát hiện kịp thời, nóng sốt hồi lâu rốt cục cũng lui. Nếu trẻ con thể chất yếu phải mất ít nhất ba bốn ngày mới khỏe lại được.
Lòng Ôn Uyển nôn nóng nửa ngày rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
Vừa lúc Hạ Dao sai nha hoàn bưng nước vào, thấy bộ dạng Ôn Uyển liền cười nói: “Quận chúa không cần lo lắng. Trương thái y nói Cẩn ca nhi được nuôi dưỡng tốt nên thân thể rất khỏe mạnh. Hôm nay phát sốt nhưng không bị sao cả.”
Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm: “Một hồi phát sốt đã hành hạ ta không ít. Khụ, cũng may Duệ ca nhi là đứa hiểu chuyện. Đều nói nuôi trẻ con mệt, hiện tại ta đã biết thế nào là mệt mỏi khi nuôi trẻ!”
Hạ Dao cười nói: “Đại Bảo Tiểu Bảo đều là hài tử biết nghe lời. Người còn chưa thấy trẻ con nhà người khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-chi-on-uyen/1330155/quyen-6-chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.