Tiêu Cảnh Hoằng nhướng mày, ánh mắt tràn ngập ý tứ dò xét.
“Nàng nói vậy là có ý gì?”
Phúc phần mà Tô Y Điềm nói đến, Tiêu Cảnh Hoằng hắn tự nhiên có thể đáp ứng được. Hắn chưa bao giờ tự ti về khả năng và chiến lược của mình.
Thắng lợi này là thứ sẽ và đã nằm gọn trong bàn tay của hắn.
Chỉ là lời nói của Tô Y Điềm thốt ra khiến hắn đột nhiên cảm thấy có chút nghi ngại.
Vấn đề nằm ở đâu, Tiêu Cảnh Hoằng thật muốn xác định rõ ràng.
Tô Y Điềm nghĩ An Khánh Đế đã nói qua cho Tiêu Cảnh Hoằng, cho nên nàng cũng không cần phải lựa lời mà uyển chuyển trước mặt đối phương.
“Như đã thỏa thuận từ trước, sau khi điện hạ đại công cáo thành thì dân nữ sẽ rời khỏi Vinh Vương phủ…”
“Ồ.”
Bỏ qua âm thanh giễu cợt của đối phương, Tô Y Điềm rủ mi nói tiếp: “Cho nên dân nữ khẩn thiết cầu xin một phong thư hòa ly để sớm lên đường trở về quê nhà…”
“Nàng nghĩ là ta sẽ đồng ý?” Tiêu Cảnh Hoằng vắt chéo chân, thiết phiến trong tay hết gấp lại mở ra.
Chứng tỏ chủ nhân của nó đang có dấu hiệu mất kiên nhẫn.
Tô Y Điềm khó hiểu.
Không phải trước đây Tiêu Cảnh Hoằng vô cùng bài xích với hôn sự này hay sao?
Bây giờ lại dường như không vui vẻ chút nào khi nàng nhắc đến việc hòa ly.
À, nàng có thể biết được nguyên nhân khiến hắn khó chịu rồi.
“Không thì… ngài ban cho ta một bức hưu thư cũng được, hòa ly hay bị hưu đối với ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-lan-nay-nhat-dinh-khong-yeu-nguoi/1531030/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.