Đi ra ngoài ắt sẽ đeo khẩu trang, đã từng bị ngườita tháo xuốnglàm mọi người sợ hãi.
Sau khi sợ hãi qua đi, là cười nhạo và bắt nạt không có điểm dừng.
Vì vậy, rốt cuộc Quân Từ bây giờ xấu tới mức nào, chính cô cũng không biết.
"Cháu...Cháu tỉnh rồi?"
Ngoài cửa truyền tới một giọng nữ cẩn thận dò xét.
Quân Từ quay mặt ra, thấy ởcửa không đóng kín, thím của cơ thểnày đẩy cửađến, quan sát cô.
Cơ thể này xấu đã đành, còn có một thân thếrất bi thảm.
Khi còn bé cô bị lạc, được một nhà thím này nhặtvề.
Thím không phải thím ruột, chỉ là cả nhà bà ấy cũng không cho Quân Từgọi cha mẹmà thôi.
Người nhà này họ Trương, tên Quân Từ, là do một cái ngọc bội cô đeo trên cổ.
Người nhà họ Trương liền gọi cô như vậy.
Chỉ là ngọc bội đó, hình như là một món đồquý giá, nhưng nhiều năm trước đã bịngười nhà họTrương bán đi.
Bằng tiền bán ngọc bội, người nhà họTrương còn đổi một căn nhà tốt.
Tại thời điểm mười bảy năm trước, một cái ngọc bội có thểđổi một căn nhà, còn có một khoản dày gửi ngân hàng.
Có thể tưởng tượng được giá trị của ngọc bội kia.
Nhưng, điều này Quân Từ bây giờ không biết.
Cô cho rằng mình ở nhà họ Trương nhiều năm như vậy, cũng là vì nhà họTrương bằng lòng nuôi mình, có công ơn nuôi dưỡng với mình.
Cho nên luôn chăm chỉ thành khẩn, thành thật làm trâu làm ngựa cho nhà họ Trương.
Nam chủ nhân của nhà họ Trương - Trương Xương Minh, đối xửvới cô không đánh thì mắng.
Thím còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-nam-than-quoc-dan-tu-gia-ngoan-se-co-thuong/1967509/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.