Châu Thiện liếc qua Nghê Bằng, cười ung dung nói:
“Khiến Nghê tiên sinh chê cười, tuy tôi không tài giỏi gì nhưng đúng dịp biết một phương thuốc độc mà tất cả cổ trùng trên đời đều thích.”
Cổ thích độc, càng độc càng tốt, chẳng lẽ trên đời còn có độc hơn nữa sao?
Vân Mộng Hạ Vũ
Châu Thiện đã nắm chắc chín mươi phần trăm, nụ cười tươi rói và tự tin của cô sắp chói mù mắt mọi người ở đây. Đám người kinh ngạc phát hiện Châu Thiện lúc này toàn thân khí chất đổi khác, không giống như học sinh trung học thanh xuân non nớt, ngược lại giống như quái vật già sống nhiều năm.
Trên bàn học gỗ đỏ có văn phòng tứ bảo, Châu Thiện bước nhanh đi qua, vén tay áo, cầm bút lông chấm vào bình mực bên cạnh, rút giấy tuyên ra tùy ý vung bút, chữ rồng bay phượng múa, nhìn không biết cô viết chữ gì.
Châu Thiện đưa giấy tuyên còn chưa khô mực cho Trần Thiên Tông:
“Hốt một bộ thuốc theo phương thuốc này.”
Trần Thiên Tông nghi hoặc nhận lấy giấy tuyên, nhỏ giọng đọc nội dung trên giấy:
“Ba bộ răng nọc của ngũ bước trường trùng, hai lượn thiểm tô, một lượng da bò cạp bảy mươi năm, năm tiền da minh sa lâu năm, tám tiền chân rết từ mười năm trở lên.”
Ngũ bước trường trùng tức ngũ bộ xà, thiềm tô là chất độc trên người con cóc, có thể khiến người mù mắt, da bò cạp là da lột từ người bò cạp, bò cạp lột da bảy lần là trưởng thành, da bò cạp bảy mươi năm tức là da mà bò cạp lột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-nu-thay-phong-thuy-thien-son-tra-tan-quan/1106492/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.