Thật ra khi Tào Kiều Kiều xuống ngựa thì Tề Tuyên cũng vừa vặn đuổi tới. Hắn thấy Tào Kiều Kiều, trong lòng đầy phẫn hận, nhưng cũng biết vụ án trong tay Lư Tân nghiêm trọng nên không nóng vội quấy rối, chỉ lặng lẽ đi theo sau, chứng kiến toàn bộ quá trình nàng tìm ra và bắt giữ tên phạm nhân.
Người con gái này — từng ép cưới rồi lại hủy hôn, đùa bỡn hắn — khác xa một trời một vực với biểu muội thanh nhã mà hắn lớn lên cùng. Không hiểu sao, sau khi thấy hết mọi chuyện, lửa giận trong lòng hắn lại nguôi đi quá nửa. Nhưng kiêu ngạo của hắn không cho phép bỏ qua dễ dàng như thế. Dù là con gái của nhất phẩm đại tướng, cũng không thể trêu đùa hắn như vậy được!
Tào Kiều Kiều nhìn gương mặt lạnh lùng chắn trước mặt mình, trong lòng như có vạn mũi tên xuyên qua. Đời này sớm muộn gì cũng phải gặp lại, chỉ không ngờ xui xẻo như thế, lần đầu ra khỏi phủ đã chạm mặt rồi.
Ngọn lửa vừa mới tắt trong lòng Tề Tuyên lại bị gương mặt “đáng ghét” kia thổi bùng lên. Tào Kiều Kiều dám chà đạp lên lòng tự trọng của hắn như thế, dựa vào đâu mà bây giờ còn có thể thản nhiên đối diện? Nàng phải thấy hối hận mới đúng!
Nếu là kiếp trước, Tào Kiều Kiều sớm tỉnh ngộ, hủy hôn kết thúc nghiệt duyên thì có lẽ sẽ còn áy náy. Nhưng nhớ lại mọi chuyện Tề Tuyên đã làm ở kiếp trước, nàng chẳng còn chút hổ thẹn nào, chỉ còn sự băng lạnh đủ để đóng băng tất cả tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tai-gia-khong-ty-o/2769514/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.