Trên phố, tình hình hỗn loạn cuối cùng cũng ổn định lại. Hóa ra là vì người bán kẹo hồ lô không dựng vững que tre, khiến kẹo rơi lả tả khắp đất, bọn trẻ con tranh nhau nhặt lấy ăn, kết quả gây ra một vụ giẫm đạp. May mà chỉ là quy mô nhỏ, chỉ có một vài người bị thương.
Tôn Văn buông tay Tôn Y Y ra, nàng dáo dác nhìn quanh:
“Hỏng rồi! Kiều Kiều đâu? Kiều Kiều đi đâu mất rồi?”
Tôn Văn cũng sốt ruột nhìn quanh tứ phía, không thấy bóng dáng Tào Kiều Kiều đâu cả.
Thấy Tôn Y Y sắp khóc, Tôn Văn liền an ủi:
“Đừng vội. Không ai bị thương nặng cả, Kiều Kiều chắc chắn không sao. Muội quay lại tửu lâu trước đi, ta cùng người hầu đi tìm, nếu một canh giờ sau còn chưa tìm thấy, sẽ nghĩ cách khác.”
Có lời Tôn Văn, Tôn Y Y mới bớt hoảng hốt. Tào Kiều Kiều vốn có võ nghệ, nam nhân bình thường còn không đánh lại nàng, chắc không có chuyện gì. Nhưng nàng không phải loại người bỏ đi không lời nào, trong lòng Tôn Y Y vẫn lo lắng. Về lại tửu lâu, nàng áp mặt vào cửa sổ tìm kiếm bóng dáng Kiều Kiều.
Tôn Vũ cũng không được bình tĩnh như Tôn Văn, liền đứng cạnh Tôn Y Y, nhìn ra phố giúp nàng.
Tào Kiều Kiều đã đuổi kịp hai kẻ đó, chặn trước đường đi.
Trong màn đêm, trên mái ngói đỏ có một cái bóng đen cao đứng thẳng, vốn định rời đi nhưng khi nhìn thấy thân ảnh quen quen của Tào Kiều Kiều thì dừng lại. Từ xa nhìn lại, hắn như một cột đá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tai-gia-khong-ty-o/2775255/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.