Vào ngày sinh nhật của Tôn Y Y, Tôn phủ náo nhiệt vô cùng. Tào Kiều Kiều mang theo tâm ý chân thành và lời chúc tốt đẹp, đích thân dâng tặng lễ vật. Vì mối quan hệ đặc biệt giữa hai nhà, người ra tiếp đón cha con nàng không phải là hạ nhân, mà chính là Tôn Văn.
Cha con nhà họ Tôn đều bận tối mắt tối mũi. Tôn Vũ dù đã lớn tuổi nhưng khi nói chuyện với khách thì mặt đỏ bừng, so với Tôn Văn thì kém hơn một bậc. Tôn Văn thấy Tào Kiều Kiều, trong lòng không khỏi kích động, chỉ là đông khách quá, hắn ngại biểu lộ sự quan tâm quá rõ ràng.
Tào Kiều Kiều nhìn thấy Tôn Văn đầu tiên nên cũng chủ động chào hỏi, hỏi thăm vết thương ở tay hắn ra sao. Tôn Văn cũng đồng thời hỏi nàng vết dao trên tay có còn đau không.
Tào Kiều Kiều mỉm cười dịu dàng:
“Chỉ là vết thương ngoài da, đã nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, còn có thể làm sao được chứ? Chỉ là để lại chút sẹo thôi.”
Tôn Văn khẽ cau mày. Con gái mà để lại sẹo, chắc chắn là không vui đâu.
Tào Kiều Kiều nhận ra ánh mắt ấy của Tôn Văn, trong lòng bỗng thấy kỳ lạ. Nàng chợt nghĩ, phải chăng đàn ông đều chê bai phụ nữ có khuyết điểm? Vậy thì, trên đời này có ai giống như nàng, chẳng hề để tâm mấy chuyện vô nghĩa ấy?
Đang mải suy nghĩ, một đôi mắt xanh lam đột ngột xuất hiện trong tầm mắt nàng. Tôn Văn
“ Tôn Văn .” – Một giọng nam trầm thấp vang lên từ phía sau Tôn Văn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tai-gia-khong-ty-o/2777320/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.