Tào Kiều Kiều đã đưa ra một lựa chọn — giữa bao ánh mắt dõi theo, nàng không còn chọn cách bảo vệ Tề Tuyên nữa.
Vì thế, sau một thoáng trầm ngâm, nàng nói: “Ta nhớ. Ta nghĩ Tề Quốc Công hẳn cũng không quên chuyện đó đâu.”
Tề Tuyên không biết phải đáp thế nào — làm sao chàng có thể quên? Làm sao quên được ánh mắt kiêu ngạo, chiếc cằm kiêu ngạo của Tào Kiều Kiều thuở ấy.
Trong lòng Mạnh Nhu như có lửa đốt, không ngờ Tề Tuyên thật sự có điều khuất tất với Tào Kiều Kiều, thế mà nàng lại hoàn toàn không hay biết!
Mạnh Nhu vẫn luôn lấy làm lạ vì sao dạo gần đây Tề Tuyên lại có vẻ quan tâm đến Tào Kiều Kiều, hóa ra, bấy lâu nay Tào Kiều Kiều đã âm thầm câu dẫn biểu ca nàng rồi!
Trái tim Mạnh Nhu như vỡ vụn.
Nàng cảm thấy, thứ quan trọng nhất trong cuộc đời nàng sắp bị cướp đi.
Gấu áo của Mạnh Nhu đã nhăn nhúm đến mức chẳng ra hình dạng, đáng tiếc không ai nhìn thấy, nếu không e rằng ai cũng đoán được lòng nàng giờ đây đang rối bời khôn tả.
Tào Kiều Kiều chẳng buồn vặn hỏi gì Tề Tuyên, mà chính là Dư Phá Diễm không thể chịu nổi bộ dạng rụt rè không dám thừa nhận của Tề Tuyên, liền lên tiếng: “Sao? Tề Quốc Công quên rồi sao? Nếu vậy thì e rằng trong sạch của Tào tiểu thư khó mà chứng minh nổi.”
Mọi người xôn xao — rốt cuộc là chuyện gì mà có thể chứng minh được sự trong sạch của Tào Kiều Kiều?
Giữa bọn họ, hình như còn có chút ám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tai-gia-khong-ty-o/2778930/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.