🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cuối cùng thì “Diệt Tuyệt” vẫn không gọi phụ huynh của Chu Tĩnh.

Bởi vì cho đến tận khi kết thúc tiết tự học buổi tối, cũng không có ai đến gọi cô, càng không có ai gọi điện cho cô.

Khi Chu Tĩnh đến lớp học buổi tự học, suýt nữa làm rơi tròng mắt của cả lớp. Người ngồi cùng bàn là một cậu con trai cao kều, đeo kính dày cộp, có lẽ đã quen với việc Chu Tĩnh thường xuyên trốn học, nay đột nhiên thấy cô đến lớp thì sợ đến phát run.

Rõ ràng, trong phần lớn thời gian, “Chu Tĩnh” trước kia chắc từng có hành vi đánh đập cậu bạn này không ít lần.

Nguyên chủ quả nhiên là một điển hình của gái hư, sách giáo khoa trên bàn đều còn mới nguyên, đến mép sách cũng chưa gập lại, có khi cả tám trăm năm chưa từng lật qua, trên mặt giấy còn đóng mạng nhện.

Chu Tĩnh vốn định đưa tay lấy sách, nhưng vừa có động tác ấy thì ánh mắt của cả lớp "soạt" một cái dồn về phía cô, nghĩ ngợi một chút, cô lại đặt sách xuống, rút điện thoại từ trong cặp ra.

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Chu Tĩnh: “…”

Cô liếc nhìn đồng hồ, tám giờ rưỡi tối, vẫn đang học. Trở lại thời học sinh khiến lòng cô ngổn ngang trăm mối. Một mặt, cô đã quen làm chó đi làm mỗi ngày, đột nhiên quay lại ghế nhà trường, đúng là có chút không thích nghi. Mặt khác, trước kia lúc đi học, cô luôn nghiêm khắc với bản thân, cũng nghiêm khắc với người khác, kiểu như buổi tự học mà dám lấy điện thoại ra nghịch là điều không tưởng.

Kết quả, bây giờ chính cô thì không quen, mà các bạn học và cả thầy cô trên bục giảng thì lại rất quen thuộc với cảnh này. Cô thử gọi số “000000”.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng máy lạnh lùng: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi là số không có thật.”

Chu Tĩnh: “…”

Đúng là chuyện xui xẻo. Từ lúc tỉnh dậy tới giờ, mọi chuyện cứ như bị đảo lộn. Cô hoàn toàn làm theo bản năng mà hành động, chẳng thể suy nghĩ được gì cả. Thật ra thì, cũng chẳng có cách nào để suy nghĩ logic nổi.

Cô nghĩ, có khi ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở nhà tang lễ, hoặc đã biến thành phôi thai, hay là hệ thống bị lỗi nên dữ liệu của cô chưa được khởi động lại. Nghĩ như vậy, cô bỗng cảm thấy vui vẻ như A Q, đặt đầu xuống bàn và ngủ gục.

Cho đến khi chuông tan học vang lên, Chu Tĩnh bị một cô lao công đánh thức: “Em học sinh, tụi cô sắp khóa cửa rồi, em mau về ký túc xá đi.”

Chu Tĩnh nhìn quanh, người đã đi hết sạch.

Chủ nhân của thân thể này rốt cuộc nhân duyên kém đến mức nào vậy? Hét một tiếng “tan học” thì chết à? Chết à?

Chu Tĩnh đứng dậy, đeo ba lô đi ra ngoài. Người đông như kiến, nhưng cô lại chẳng biết ký túc xá của mình ở đâu...

Đúng là hại chết người ta mà! Lão nương không làm nữa có được không!

Loay hoay tìm một lúc lâu, còn bị bà quản lý ký túc xá nhìn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ kiểu “mày đùa tao à”, cuối cùng Chu Tĩnh cũng mò được tới phòng mình.

Trong phòng có một cô gái tóc ngắn đang ăn mì tôm, thấy cô về thì giật mình, bản năng cầm tô mì lên muốn giấu đi, nhưng lại không kịp, đã bị phát hiện, vẻ mặt cô như muốn khóc không ra nước mắt, vừa như muốn hiên ngang chịu chết, vừa như lưu luyến sự sống, biểu cảm phức tạp đến mức khiến người ta phải tán thưởng. Chu Tĩnh suýt tưởng mình là phát xít, còn cô gái kia là người Do Thái bị bắt.

Cuối cùng, cô gái cắn răng, ôm tô mì định đi vào nhà vệ sinh.

“Khoan đã!” Chu Tĩnh gọi cô lại.

“Xin lỗi.” Cô gái kia gần như sắp khóc: “Em tưởng hôm nay chị không về, em mới nấu... Em đổ ngay, rồi sẽ mở cửa sổ…”

Cô có đáng sợ đến mức đó sao? Chu Tĩnh xua tay: “Không sao, em ăn đi.”

Cô gái ngẩn người.

“Ăn đi, ngẩn ra làm gì?” Chu Tĩnh ngồi xuống bàn. Đây là ký túc xá hai người, cô chỉ cần liếc qua là biết bàn nào là của mình. Nhìn xem, cái bàn bày đầy mascara, chì kẻ mày, chì kẻ mắt, má hồng, son bóng, kem nền... đó chính là của cô.

Thật rõ ràng!

Cô gái kia không dám trái lời, lập tức cúi đầu ăn ngay. Hương vị mì ăn liền trong đêm khuya khiến người ta đói cồn cào. Chu Tĩnh từ chiều đến giờ chưa ăn gì, bụng réo ầm ầm.

Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì — trong túi cô chẳng có đồng nào.

Cái túi này của nguyên chủ, trong đó chỉ có đúng bảy hào tiền lẻ. Có một thẻ ăn, bên trong còn một đồng tám.

Cộng lại được hai đồng rưỡi, Chu Tĩnh cảm thấy mình đúng là đồ “hai trăm rưởi”*.

(*"hai trăm rưởi" là tiếng lóng chỉ người ngốc nghếch, ngớ ngẩn)

Cứ thế này thì dù mỗi bữa ăn một gói cay cay, cũng chỉ được năm bữa thôi.

Thật sự, cô sắp phát điên rồi.

Chu Tĩnh nghĩ, có khi ví tiền của nguyên chủ rơi ở ký túc xá cũng nên. Cô nghĩ vậy thì làm ngay, bắt đầu lục lọi khắp nơi, mong có thể tìm thấy cái ví căng đầy tiền. Nếu không thì trước khi hệ thống sửa xong, cô đã chết đói mất rồi. Muốn mượn tiền bạn cùng lớp để ăn ư? Ha ha, nguyên chủ quan hệ xã hội kém như vậy, ai thèm cho mượn? Vậy thì chỉ còn một cách, đi đòi bảo kê, đi trấn lột.

Nếu thật đến mức đó thì cuộc đời của Chu Tĩnh đúng là bước sang một trang sử mới đen tối chưa từng thấy.

Lục lọi hơn nửa tiếng vẫn không thấy gì, còn đến giờ tắt đèn. Hết cách, cô đành mò mẫm đi đánh răng rửa mặt.

Xong xuôi, dép lê lạch cạch leo lên giường.

Giường ký túc xá dù có sạch, có mềm thế nào cũng không thể bằng giường ở nhà, huống hồ chiếc giường này còn cứng nữa. Chu Tĩnh nằm mãi không ngủ được.

Cuối cùng, cô quay sang hỏi cô gái tóc ngắn tên Phùng Yến: “Phùng Yến, em có thấy ví tiền của chị không?”

Trời chứng giám, cô chỉ tiện miệng hỏi thử một câu. Dù sao với phong cách hào nhoáng của Chu Tĩnh, đến một cái ví cũng không có thì kỳ lạ quá. Một xu cũng không có, vậy mua đống mỹ phẩm rẻ tiền đó bằng gì?

Phản ứng của Phùng Yến lại dữ dội đến kinh ngạc. Cô nàng bật dậy, giường đối diện rung lắc dữ dội.

Chu Tĩnh ngạc nhiên: “Sao thế?”

Phùng Yến sắp khóc: “Chị… chẳng phải chị đã bán cái ví hàng hiệu, rồi mang hết tiền mua máy ảnh cơ cho Lâm Cao rồi tặng cho anh ta sao… Ví mới của chị… em, em chưa thấy…”

Chu Tĩnh: “…”

Xem ra, trước đây Phùng Yến bị Chu Tĩnh bắt nạt không ít, giờ nghĩ cô bịa cớ vu oan để gây sự.

Chu Tĩnh nói: “Chị chỉ hỏi một câu thôi, em khóc gì chứ? Em lớn rồi mà còn khóc à? Ngủ đi, chị không bắt nạt em đâu.”

Cô quay lưng lại.

Phùng Yến thấy Chu Tĩnh quay người, quả thực không phải tới gây chuyện, chớp mắt mấy cái, lá gan cũng lớn thêm một chút. Trong ký túc xá, quạt trần vẫn kêu vù vù như trước, nhưng Phùng Yến lại cảm thấy, Chu Tĩnh có vẻ… đã thay đổi rồi.

Chu Tĩnh lại biết nói lý lẽ ư?

Còn bên này, Chu Tĩnh đang gặm tay, suy nghĩ trong lòng.

Nghèo quá! Một đồng cũng làm khó anh hùng! Nguyên chủ chỉ để lại hai đồng rưỡi trong người, thà đói chết cũng phải mua máy ảnh tặng người khác, thiếu nữ à, chị bái phục em là một hán tử chính hiệu!

Lâm Cao — đây là cái tên cô nghe lần thứ tư trong ngày hôm nay. Tiểu Lục, Bạch Mạn Lị, Đào Mạn, giờ lại đến Phùng Yến.

Tốt lắm, thiếu niên, em đã thành công thu hút sự chú ý của chị rồi.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.