Sáng sớm, Chu Tĩnh ngậm một cái bánh bao ngồi chơi điện thoại ở chỗ ngồi.
Nhìn kiểu gì cũng toát ra cái vibe của nữ sinh hư hỏng.
Cái bánh bao đó chỉ quẹt mất năm hào trong thẻ ăn cơm, vẫn còn dư một tệ ba, buổi trưa vẫn đủ ăn một bát mì. Tuy sáng nay thấy Phùng Yến đang ăn bánh kếp trứng trong căn-tin, Chu Tĩnh cũng muốn nhờ mua giúp một phần. Nhưng nếu cô làm vậy, e là mai sẽ có tin đồn “đại ca trường học uy hiếp bạn học, cướp bánh kếp trứng bốn tệ rưỡi có thêm trứng”… Cô cũng không muốn quá nổi tiếng. Một khi hệ thống đầu thai sửa xong, cô còn phải quay về, để nguyên chủ đối mặt với danh tiếng xấu xí thế này thì cũng không nỡ.
Không gây phiền cho người khác, đó là nguyên tắc sống của Chu Tĩnh.
Cô nhìn điện thoại mình, thầm thở dài.
Nữ sinh hư này đúng là có chút ngốc nghếch, ngoài Bạch Mạn Lị, Tiểu Lục, và Lâm Cao ra, những số khác trong máy đều không có ghi chú. Vì vậy, Chu Tĩnh cũng không thể nào hiểu nổi mối quan hệ xã hội của nguyên chủ là thế nào.
Còn về tin nhắn thì càng đơn giản. Nguyên chủ chỉ lưu lại tin nhắn với Lâm Cao. Nói là “với” thì hơi quá, phần lớn đều là độc thoại. Bên kia, Lâm Cao gần như chưa từng phản hồi.
Nếu nói có tương tác, thì cũng chỉ có một lần. Chu Tĩnh hỏi:
“Sinh nhật tớ, cậu đến không?”
Bên kia trả lời:
“Không.”
Còn thiếu cả dấu chấm.
Vậy mà nguyên chủ còn lưu lại tin nhắn này, thậm chí đánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thanh-nu-ba-truong-18-tuoi/2778113/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.