"Thật ra thì... ví của tôi bị trộm mất rồi." – Chu Tĩnh gãi đầu.
Hạ Huân nhìn cô như thể cô là ma quỷ.
Cô cảm thấy chuyện này đúng là quá khó mở miệng. Dù sao thì với khí tiết cứng cỏi suốt bao năm qua, cô chưa từng ăn không của ai, vậy mà giờ đây lại phải dựa vào danh tiếng “đại tỷ học đường” để ăn quỵt bữa cơm, thậm chí còn phải đi vay tiền. Thật sự có chút ngại ngùng. Nhưng thẻ ngân hàng của cô thì đúng là không còn đồng nào, mà cuối tuần còn chưa đến, dù có muốn đi làm thêm thì cũng không thể nhịn ăn hai ngày được.
Chẳng lẽ lại thật sự đi thu tiền bảo kê?
Quan hệ với Tiểu Lục thì hiện tại nói không rõ ràng, tìm Bạch Mạn Lị thì kiểu gì cũng bị hỏi sao không đi xin tiền bố, còn Phùng Yến thì khỏi nói, chắc chắn lại tưởng cô đến gây sự, không chừng còn bị dọa cho khóc.
Chu Tĩnh chẳng rõ lắm về mối quan hệ bạn bè của nguyên chủ, nhìn cái kiểu điện thoại của cô ta thì có vẻ cũng chẳng có mấy ai thân thiết. Nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại chỉ có chút giao tình với Hạ Huân và Viên Khang Kỳ.
Tại sao không tìm Viên Khang Kỳ mà lại đi tìm Hạ Huân? Đó là do bản năng mách bảo. Bản năng của cô cho rằng Viên Khang Kỳ là kiểu người hay suy nghĩ phức tạp, còn Hạ Huân – kiểu thiếu niên lạnh lùng – ngược lại lại khiến cô cảm thấy an toàn hơn.
Chỉ là thiếu niên này tuy an toàn, nhưng đâu phải là từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thanh-nu-ba-truong-18-tuoi/2779147/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.