Liễu Vân Sương thì không tiếc tay, dứt khoát đi mua thêm đủ thứ: từ bánh bông lan, bánh gạo nếp đến thịt nạc, miến dong, rong biển khô, hoa quả đóng hộp, thậm chí cả ít tôm nõn để dành.
Đỗ Nhược Hồng nhìn cảnh tượng ấy, không khỏi bật thốt:
"Trời đất, Vân Sương, em tiêu hoang vậy sao?"
"Chị dâu, nói gì kỳ vậy, em đâu có ra ngoài hoài. Tranh thủ hôm nay đi chợ, lại bán được mấy đồng, không tiêu cho đáng thì uổng công cả buổi."
Câu nói nghe nhẹ mà đậm lý, khiến người nghe thấy cũng phải gật gù.
Thực ra, ban đầu chính Đỗ Nhược Hồng còn dè dặt, muốn mua mà vẫn lo nghĩ. Giờ nghe vậy, bà cũng xuôi theo:
"Phải rồi, tiền trong tay mình, tiêu sao là quyền của mình. Có ai đi hỏi xin người ta đâu."
Nói rồi, bà kéo hai đứa nhỏ đi lựa giày.
Liễu Vân Sương thấy thế cũng đi theo xem cùng.
Giày làm sẵn lần này nhiều mẫu mã đẹp thật. Hứa Tri Niệm và Hứa Tri Tâm đều thích một đôi nhung tăm màu xanh đen, chạm vào mềm mại, dày dặn, rõ là ấm chân.
"Giày này nhìn đã biết hơn hẳn giày tự may."
"Ừ, hai đồng một đôi, nhưng chất lượng khỏi chê. Hai đứa này từ bé đến giờ toàn mang dép rơm, nay mua cho mỗi đứa một đôi cho biết với người ta."
Đỗ Nhược Hồng vừa nói vừa cười, mặt mũi đầy hãnh diện.
"Mẹ, mẹ cũng mua một đôi đi, cả nhà ba người, mỗi người một đôi!"
Hứa Tri Tâm nhanh nhảu nói, còn chạy lại chọn đôi cho mẹ.
"Thôi thôi, mẹ già rồi, mang gì cũng được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/2786238/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.