Đỗ Nhược Hồng nhận lấy chén nước từ tay Vân Sương, uống một hơi cạn sạch, rồi tiếp tục tuôn như thác lũ:
"Chị đi ngang qua chuồng heo, không thấy ai cả, nên tiện đường ghé thẳng nhà đội trưởng. Ai ngờ vừa đến, cậu ấy liền hỏi: ‘Chị không biết sao? Sáng sớm người nhà họ Hứa xin nghỉ, bảo lên trấn Thanh Dương bàn chuyện hôn sự đấy!’"
"Mẹ nó chứ! Chị đến giờ mới biết! Thế mà trước mặt chị, Hứa Lam Xuân còn diễn vai em út ngoan hiền như không có chuyện gì!"
"Trời ơi, thật không thể tin nổi!"
Liễu Vân Sương bực tức đến cắn nhẹ môi.
"Chị là chị dâu cả, chuyện lớn trong nhà đương nhiên nên bàn với chị trước. Chưa kể, mấy năm qua, có việc gì mà không dựa vào mọi người? Hứa Lam Xuân làm thế là quá đáng lắm!"
Được đà, Đỗ Nhược Hồng nắm tay Vân Sương, giọng đầy uất ức:
"Ai nói không phải chứ! Mâu thuẫn trong nhà thì giải quyết trong nhà, có cần phải lén lút như vậy không? Chắc đợi chúng ta đi rồi họ mới rủ nhau đi. Còn giả bộ gặp mặt ở Cung Tiêu Xã mà câm như hến, không thèm hé răng nửa lời. Thật sự là... khinh người quá rồi!"
Liễu Vân Sương nhếch môi, lạnh lùng:
"Chị nói đúng, giống hệt cách làm của Hứa Lam Xuân từ trước đến nay."
"Chắc chắn là vì chị từ chối không mua đồ cho cô ta, nên mới giận dỗi, cố ý không báo cho chúng ta biết!"
"Ừ, cũng có khả năng đó..."
Suy cho cùng, Hứa Lam Xuân là người giỏi đóng vai thanh cao nhất. Ngoài mặt thì thánh thiện, bên trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/2786239/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.