Buổi tối hôm đó, Liễu Vân Sương hầm một nồi khoai tây nấu với xương sườn to tướng, mùi thơm lan khắp nhà. Mấy đứa nhỏ ăn no căng bụng, đứa nào đứa nấy mặt mày hớn hở như Tết đến sớm.
Những ngày như thế này, trước kia chỉ dám mơ.
Hứa Tri Tinh vừa cắn nốt miếng khoai cuối cùng, vừa quay sang nói nhỏ:
"Mẹ, đêm nay lạnh quá. Ban ngày còn có chút nắng, nhưng đến tối là tay chân lạnh buốt luôn. Con thấy... hay mình làm một cái lò than đi? Ngày nào cũng đốt củi như vầy, thấy phí quá."
Nói xong, cô bé liếc nhìn sắc mặt mẹ, xem thử phản ứng.
Trước kia ở nhà họ Hứa, chỉ có mỗi bà cụ Hứa với Hứa Lam Xuân là được dùng lò sưởi. Mấy người khác dù có rét tím tái cũng phải chịu. Không phải không ai biết nhen lò, mà là củi nhóm cơm mỗi ngày chỉ được phân đúng một ít, bà cụ với cô ta chiếm hết, còn ai dám hé răng?
Liễu Vân Sương gật đầu:
"Ừ, con nhắc mẹ mới nhớ. Chắc phải làm thêm mấy cái nữa. Phòng phía Đông cũng cần một cái, mấy hôm nay rau trồng không chịu lớn, rét quá cũng không có sức."
Quả thật là vậy. Dù có Linh Tuyền, nước tốt mấy cũng không chống lại được giá lạnh. Ngày nào cũng phải nhóm lò sưởi sớm, đặt cà rá rau lên trên để giữ ấm, mong giữ được chút sinh khí cho đám rau non. Nhưng tình hình chẳng khá khẩm gì.
"Phải có lò than thì tốt hơn, có thể để dưới đất luôn, tiện đủ đường."
"Được rồi, mai mẹ qua hỏi bác Ba. Bác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-thap-nien-80-nguoi-mo-ac-doc-khong-muon-lam-tot-thi/2786240/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.