🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Liễu Vân Sương nghe đến đây thì hết chịu nổi. Cô ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng vào anh ta, từng chữ cứng rắn, rõ ràng:
"Thôi đủ rồi! Đất đai là của tôi, tôi có quyền quyết. Đội trưởng, viết giấy đi ạ!"
"Được!" – Trương Trường Minh gật đầu, không giấu nổi vẻ hài lòng. Anh ta thích người làm việc dứt khoát như vậy, chứ không phải loại miệng thì đạo lý, tay thì lén lút như Hứa Lam Hà.
"Cô không nghe tôi, sau này hối hận đừng trách!" – Hứa Lam Hà hất tay áo, mặt giận đỏ gay, vênh váo bỏ đi như thể mình là người bị tổn thương ghê gớm lắm.
Liễu Vân Sương chẳng thèm quay đầu nhìn lấy một cái. Cô ký tên, lăn vân tay đầy đủ. Xong đâu đấy, mọi thứ đã rõ ràng như ban ngày.
Cô chọn phần đất ở phía Đông, sát nhà mình, tổng cộng mười hai mẫu – một diện tích không hề nhỏ. Trong lòng đã bắt đầu tính chuyện sang năm trồng trọt ra sao. Chỉ nghĩ đến thôi mà đã thấy rạo rực.
Những người còn lại, chẳng ai dại gì mà từ bỏ ruộng lúa, ai nấy đều âm thầm chép miệng. Có người còn nói thầm:
"Liễu Vân Sương đúng là dở hơi, ruộng tốt không giữ, lại đòi lấy đất khô phía Đông."
Nhưng cô chẳng bận tâm. Người ta chỉ nhìn thấy hiện tại, đâu ai biết được tính toán lâu dài của cô.
Việc bốc thăm và chia đất mất kha khá thời gian, người đại diện cho mỗi nhà phải lên làm giấy tờ. Không khí thì lạnh buốt, việc đo đạc lại tốn công, thế mà cũng phải mất năm ngày mới hoàn tất.
Chiều hôm đó, Liễu Vân Sương dắt ba đứa nhỏ ra đứng trên mảnh đất rộng trước nhà. Gió mùa đông thổi lạnh buốt, nhưng lòng người lại ấm nóng lạ kỳ.
"Mẹ ơi, chỗ đất lớn thế này, mình trồng bao nhiêu rau cũng không hết mất!" – Tri Tình ngạc nhiên kêu lên.
"Không cần trồng hết đâu con, mình làm từng chút một thôi. Trồng một phân rau trước, xem thế nào rồi tính tiếp." – Liễu Vân Sương đáp, trong đầu đã nghĩ đến việc tưới tiêu. Nếu trồng cả cánh đồng thì mỗi ngày tưới rau thôi cũng đủ mệt chết rồi.
"Vâng ạ, con hiểu rồi. Làm từ từ thôi cũng được." – Hứa Tri Tình gật đầu, đôi mắt lộ rõ sự thấu đáo.
Nếu trồng nhiều quá, không những không trông coi được, mà còn dễ bị mất trộm. Lúc ấy chẳng những không lời, mà còn chuốc thêm bực.
"Về thôi, lạnh thế này đứng ngoài gió lâu dễ cảm lắm." – Cô nói rồi bế Hứa Tri Ý lên, ba mẹ con dắt díu nhau quay về.
Cô chọn đất ngay trước nhà cũng là vì muốn tiện trông coi. Sau này có trồng thứ gì đặc biệt, người ngoài có nhìn cũng chẳng dám làm gì. Nơi này, tuy chưa phải lý tưởng, nhưng cũng là khởi đầu tốt đẹp.
Ngày mai là đám cưới của Hứa Lam Xuân, cả thôn hôm nay đã rôm rả hẳn lên. Người tới xem đông như trẩy hội, chẳng ai thấy buồn cười khi cô ta vừa mới bị mất trộm của hồi môn. Cái gì cũng là hàng xịn, bảo sao lại hút người.
Liễu Vân Sương chẳng buồn ngó ngàng. Không cho đám nhỏ đi xem, tự tay gói bánh chẻo nhân dưa chua coi như là ăn mừng chuyện đất đai xong xuôi.
Ai ngờ đâu, vừa hấp xong mẻ đầu thì Hứa Tri Vi đã mò đến.
Liễu Vân Sương nhìn cô bé trước cửa, trong lòng chợt trầm xuống. Mùi vận rủi này, sao cứ luẩn quẩn quanh nhà cô thế không biết.
"Mợ ơi, mợ đang chuẩn bị ăn cơm ạ?" – Tri Vi rụt rè nói, giọng nhỏ nhẹ như thể sắp khóc – "Ngày mai mẹ cháu cưới chú Tần, hôm nay mẹ cháu muốn mời Tri Tình và hai em sang ăn cơm cùng."
Dừng lại một chút, dường như cảm thấy lời mình có gì đó không ổn, cô bé vội nói thêm:
"Mẹ cháu bảo mời cả mợ, nhưng cậu Hai không đồng ý..."
Nói rồi, cúi đầu, vai hơi run, trông như thể đang chịu oan ức ghê lắm.
Chiêu này… không phải mới. Trước đó cũng từng dùng cách này để cô lập Đỗ Nhược Hồng, bây giờ chuyển sang bày tỏ thành ý với bọn trẻ.
"Ý cháu là muốn ba đứa nhỏ sang đó ăn cưới?" – Liễu Vân Sương chậm rãi hỏi lại, ánh mắt không rời khỏi cô bé trước mặt.
"Vâng ạ, dù gì các em ấy cũng là con cháu họ Hứa. Cậu Hai cháu nói, chuyện người lớn là người lớn, trẻ con không nên bị ảnh hưởng."
Ồ, nói hay lắm. Vừa kéo được thiện cảm, vừa đổ hết trách nhiệm lên đầu Hứa Lam Hà, còn bản thân thì chẳng có lỗi gì. Cách ăn nói này, sau này không khéo còn giỏi hơn mẹ nó.
Trong đầu Liễu Vân Sương vang hệ thống lên tiếng nhắc:
"[Bà ta đang cười kìa, nhìn thấy ớn!]"
"[Có lẽ bà ấy tức giận, hoặc là nhìn thấu trò này rồi.]"
"[Không thể nào, tôi diễn rất tự nhiên mà!]"
"[Núi cao còn có núi cao hơn, học thêm đi cô nương.]"
Lời qua tiếng lại giữa hai bên kết thúc. Còn Liễu Vân Sương vẫn đứng đó, ánh mắt lặng lẽ dò xét cô gái nhỏ trước mặt, nụ cười treo trên môi, nhưng không mang theo chút ấm áp nào.
"Mợ ơi, vậy… mợ cho bọn con đi cùng không ạ?"
Hứa Tri Vi còn chưa kịp lên tiếng, Hứa Tri Tình đã đứng bật dậy, giọng cứng rắn:
"Không đi! Chúng tôi không đi đâu cả, cô về đi. Đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng tôi và bên đó không còn liên quan gì nữa. Cô đừng đến tìm bọn tôi nữa!"
"Đúng đấy," – Hứa Tri Lễ cũng tiếp lời – "mẹ cô kết hôn thì liên quan gì đến chúng tôi? Bọn tôi chẳng có lý do gì để tới đó, mà cô cũng đâu thật lòng muốn mời!"
Lời lẽ sắc bén của hai đứa nhỏ khiến sắc mặt Hứa Tri Vi sa sầm lại. Quả thật, hôm nay cô đến đây chẳng phải để thật tâm mời mọc, mà chỉ muốn phô trương, khoe khoang một chút. Của hồi môn mẹ cô sắp đem về khi tái giá, nhiều đến mức ai nhìn vào cũng phải đỏ mắt. Cô muốn họ tận mắt chứng kiến để mà ghen tị, để rồi dằn vặt trong lòng vì cái nghèo, cái thua thiệt.
Cô vốn nghĩ dù họ không đến, cũng phải tức tối một phen. Thế cũng là đủ để cô hả giận, coi như lấy lại chút thể diện sau bao lần bị chặn họng ở chỗ Liễu Vân Sương.
"Cháu nghe rõ rồi đấy," –Liễu Vân Sương cất giọng, lạnh như băng – "đám nhỏ không muốn đi. Tri Vi, tới trấn Thanh Dương thì cố gắng sống cho tử tế vào, đừng quay lại nữa."
Giọng nói dứt khoát, không một chút lưu luyến.
Hứa Tri Vi mím môi, rõ ràng là không cam lòng. Nhưng đã bị đụng trúng tảng đá cứng, cũng chỉ đành miễn cưỡng cúi đầu:
"Cháu biết rồi ạ, cháu sẽ sống tốt. Cháu về đây."
Chờ cho đến khi bóng dáng cô ta khuất hẳn ngoài ngõ, Hứa Tri Tình mới thở phào như trút được gánh nặng:
"Trời ơi, con cứ sợ cô ta tới kiếm chuyện nữa, phiền chết đi được."
"Yên tâm đi," – Liễu Vân Sương xoa đầu con bé – "ngày mai cô ta đi rồi, nhà mình cũng được yên. Đừng nhắc tới nữa. Tết đến nơi rồi, tranh thủ phiên chợ cuối năm, mẹ con mình ra chợ sắm ít đồ Tết." 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.