Thật ra cô giáo Từ có một loại suy đoán, cô ấy cảm thấy Viên Kim Lai luôn luôn phạm lỗi, không ngừng phạm lỗi, thật ra là muốn hấp dẫn sự chú ý của phụ huynh.
Có lẽ Viên Kim Lai cố ý làm như vậy, cũng có lẽ chính bản thân cậu bé không ý thức được điểm này, mà chỉ là bản năng của một đứa trẻ.
“Viên Kim Lai, em đã lên lớp ba, đã lớn thêm một tuổi rồi, nên hiểu chuyện một chút rồi.”
“Học tập là vì chính em, không phải vì cha mẹ.”
“Em cứ quấy rối ở trong lớp như thế này, tổn thương đến những bạn học khác thì sẽ khiến cho những bạn học khác đều chán ghét em, sẽ chỉ khiến em mất đi cơ hội kết thêm bạn mới.”
“Sống nghiêm túc không phải là vì người khác, là vì để cho mình có thể có một cuộc sống tốt hơn.”
Lâm Tiếu ở bên cạnh nghe cô giáo Từ dạy dỗ Viên Kim Lai, nghĩ thầm những lời này vô dụng rồi.
Viên Kim Lai không thèm cảm thấy mình là đồ quỷ sứ đáng ghét đâu.
Mỗi lần những bạn học khác bị Viên Kim Lai chọc tức đến giơ chân thì cậu ta lại rất đắc ý, chọc giận càng nhiều người thì cậu ta càng đắc ý.
Làm thế nào để một đồ quỷ sứ đáng ghét nhận thức được mình chính là đồ quỷ sứ đáng ghét được. Lâm Tiếu cảm thấy đây là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Ở trong lòng Lâm Tiếu, mỗi lớp đều sẽ có một đồ quỷ sứ đáng ghét, giống như mỗi lớp đều có một giáo viên chủ nhiệm, có một lớp trưởng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1609950/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.