Lâm Tiếu tránh khỏi mợ mình rồi chạy nhanh như chớp vào bếp, đứng bên cạnh mẹ kéo tạp dề của mẹ.
Chân Lữ Tú Anh bị kéo, bà cúi đầu nhìn thấy một chiếc bánh ú nhỏ đang tựa vào người mình. Ở quê không có hệ thống sưởi nên vẫn phải đốt củi để sưởi ấm, không khí trong phòng lạnh lẽo, trên người Lâm Tiếu mặc quần áo tận ba tầng ngoài ba tầng trong, hai cánh tay bị quần áo dày dựng lên khiến hai tay không thể chạm vào cơ thể.
Lữ Tú Anh rửa sạch bọt trên tay, cúi đầu hỏi "Làm sao vậy?"
Lâm Tiếu lắc đầu, không nói lời nào.
Lâm Tiếu muốn né tránh mợ, nhưng không nói được là vì sao mình muốn né tránh mợ cả. Cô giống như động vật nhỏ nhạy bén, mặc dù không hiểu được sự rắc rối của người lớn nhưng lại có thể cảm nhận rõ thiện chí và ác ý.
Trước khi đi ngủ, Lữ Tú Anh giúp Lâm Tiếu cởi quần áo, ở quê mặc quá nhiều quần áo, mà Lâm Tiếu tự cởi quần áo lại quá chậm.
Lữ Tú Anh thành thạo cởi quần áo trên người Lâm Tiếu ra, chỉ để lại quần thu rồi nhét cô vào trong chăn.
Cơ thể cô được giải phóng khỏi từng lớp quần áo, hơi ấm dưới cơ thể lại khiến cho chăn ấm áp lên, chăn ấm áp và khô ráo mềm mại như một chiếc bánh ngọt.
"Thoải mái quá đi mất!" Lâm Tiếu vô cùng thích giường ở quê, nằm lăn lộn trong chăn.
Lữ Tú Anh vội vàng dịch chăn cho cô để không khí ấm không chui ra bên ngoài.
"Mẹ mau nằm xuống đi, con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1610064/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.