Lâm Tiếu hối hận, vẫn là bà ngoại sáng suốt, hôm nay nghỉ ở nhà không ra ngoài.
Lại là một ngày ra ngoài từ sáng sớm, chiều muộn mới về nhà, Lâm Tiếu đi trả một bộ quần áo cùng mẹ lại mua thêm một bộ khác, còn mất thêm mấy tiếng đồng hồ uốn tóc nữa.
Lần này, bộ mẹ đổi về mẹ hài lòng rồi, nhưng soi gương ngắm tóc mới uốn của mình lại cau mày.
“Sao trông chả tự nhiên chút nào?” Lữ Tú Anh vừa soi gương vừa phàn nàn mãi.
Lâm Tiếu thì thầm: “Cũng may là tóc không trả lại được.” Nếu không Lâm Tiếu nghi là chắc chắn mẹ sẽ trả lại tóc uốn ngay.
Lữ Tú Anh quay đầu lại: “Con nói gì cơ?”
Lâm Tiếu vội vàng đáp: “Con nói tóc mẹ mới uốn trông rất tự nhiên, rất đẹp!”
Lữ Tú Anh soi gương tiếp tục quan sát tóc mình: “Có tự nhiên thật không? Nhưng gội đầu mấy lần chắc sẽ càng tự nhiên hơn thôi, đợi đến ngày anh trai con và Tiểu Vân đính hôn chắc là đẹp rồi…”
Lâm Tiếu nghe mẹ nhắc đến chị Tiểu Vân, Lâm Tiếu đột nhiên nhớ ra một chuyện, sắp đến tháng 9 rồi: “Bao giờ chúng ra đưa chị Tiểu Vân đi học đại học ạ?”
Lữ Tú Anh: “Hả, con không biết à? Hôm qua anh con và Tiểu Vân lái xe đến trường đại học một chuyến rồi, hôm nay cũng đi một chuyến nữa.”
Hôm qua và hôm nay, hai người đi hai chuyến chuyển hành lý vào trong ký túc xá trường đại học. Đại học ngay trong thành phố thật là tiện, có thể chuyển đồ hết lần này đến lần khác.
Lâm Tiếu sững sờ, mẹ có thể nói những lời gây sốc như vậy với giọng điệu bình thường như vậy sao.
Anh trai đã tranh thủ lúc cô đi mua sắm, lén lút đưa chị Tiểu Vân đến trường đại học!
Lâm Tiếu gào lên một tiếng rồi ngã xuống ghế sofa: “Đưa chị Tiểu Vân đến trường sao không đưa con đi cùng!”
Cô cũng rất muốn đưa chị Tiểu Vân đến trường đại học mà!
Buổi tối, anh trai về nhà, Lâm Tiếu lập tức nhào tới: “Anh ơi, anh đưa chị Tiểu Vân đến trường đại học, sao không dẫn em theo?”
Lâm Dược Phi nhìn em mình một cái: “Có chuyện gì của em đâu.”
Lâm Tiếu: “Em cũng muốn được đưa chị Tiểu Vân đến trường.”
“Anh ơi, chị Tiểu Vẫn đã đi học đại học rồi ạ.”
Lâm Dược Phi ừ một tiếng: “Cô ấy ở trong ký túc xá của trường rồi.”
Mùa hè này Thẩm Vân miễn cưỡng tìm chỗ ở, đầu tiên là ở trong ký túc xá trường cấp ba một khoảng thời gian, sau đó thì ở tiệm sách văn phòng phẩm.
Lâm Dược Phi thấy Thầm Vân không có chỗ ở cố định thì rất đau lòng, muốn thuê nhà cho cô ấy, nhưng Thẩm Vân không nỡ để anh tiêu số tiền đó. Hai ngày này có thể vào ký túc xá của trường đại học ở, nên cô chuyển vào luôn.
Lâm Tiếu nghe thấy tin chị Tiểu Vân đã vào ở ký túc xá của trường, khuôn mặt thất vọng: “À.”
Cô đã bỏ lỡ cơ hội đưa chị Tiểu Vân đến trường đại học rồi.
Cô vẫn muốn đi xem trường đại học của chị Tiểu Vân.
Lâm Dược Phi thấy dáng vẻ tủi thân của em gái mình giống y chang Tiểu Hoàng: “Nè, sao em giống con cún nhỏ thế.”
“Ngày mai anh còn đến trường đưa ít đồ cho chị Tiểu Vân của em, sẽ đưa em đi cùng.”
Lâm Tiếu cười tươi rói gật đầu: “Vâng.”
Lữ Tú Anh hỏi: “Đưa Tiếu Tiếu đi không bất tiện gì chứ? Con với Tiểu Vân khó lắm mới có cơ hội ở chung với nhau.”
Lâm Dược Phi: “Không sao, để Tiếu Tiếu đi cũng được mà.”
Lữ Tú Anh: “Thế chúng ta cùng đi nhé.” Như thế thì khi tới trường rồi, Lâm Dược Phi đi tìm Tiểu Vân, bà, Tiếu Tiếu và bà ngoại cùng nhau đi dạo trong trường, không làm phiền đến tụi nhỏ.
Lâm Tiếu rất tò mò không biết trường đại học của chị Tiểu Vân ra sao: “Trong trường của chị Tiểu Vân có hồ không anh?”
Ấn tượng của Lâm Tiếu với trường đại học ở vòng thi thứ hai của cuộc thi Hoa Cup rất sâu đậm, đó là ngôi trường đại học đầu tiên và cũng là trường đại học duy nhất cho đến thời điểm hiện tại, trường đại học thật sự quá rộng, quá đẹp.
Lâm Dược Phi: “Không có hồ. Trường vừa mới chuyển đến cơ sở mới, mới xây được một nửa, còn đang thi công nửa còn lại.”
Lâm Dược Phi bảo Lâm Tiếu: “Nếu em muốn đến xem trường đẹp, thì đừng đi nữa, chỗ đó còn loạn lắm.”
Lâm Tiếu: “Em muốn đi.” Dù cho trường đại học của chị Tiểu Vân có không đẹp, thì cô cũng muốn đi xem.
Mẹ và bà ngoại cũng rất coi trọng buổi thăm trường ngày mai, buổi tối hai người còn mặc thử quần áo ngày mai rồi ngắm trước gương xem thế nào.
Trong lòng Lữ Tú Anh, trường đại học là một nơi rất thần kỳ.
Bà ngoại cũng không ngừng cảm khái: “Thật sự không ngờ được, thật không ngờ được mình sẽ có cô cháu dâu học đại học, không ngờ Tiểu Phi có thể cưới một cô gái học đại học về làm vợ.”
Bà ngoại xòe bàn tay ra đếm: “Văn Lệ là sinh viên, Tiểu Vân là sinh viên, sau này chắc chắn Tiếu Tiếu cũng là sinh viên. Nhà chúng ta đã có ba sinh viên rồi.”
Bà ngoại cực kỳ tự hào, cả cái thôn này chỉ có nhà chúng ta được thế này thôi.
“Khu tập thể nhà máy dệt cũng chẳng có mấy hộ có ba đứa sinh viên cùng một nhà đâu.” Bà ngoại nói.
Lữ Tú Anh nghĩ một hồi: “Đúng là không có thật.”
Lữ Tú Anh nhìn gương rồi đổi đôi giày da bệt, Lâm Dược Phi nhìn thấy bèn nói: “Mẹ đi giày thể thao đi, đường trong trường không dễ đi đâu.”
Lữ Tú Anh tiếc nuối thay đôi giày da dưới chân: “Giày thể thao không hợp với đồ mẹ mặc.” Bà nhìn tổng thể lại cách phối đồ của mình trong gương.
Lâm Tiếu ngồi trên sô pha, nhìn mẹ mình trong gương: “Mẹ ơi, con thấy mẹ trẻ ra đó.”
Lâm Dược Phi nghe thấy lời Lâm Tiếu nói, bèn nói ngay: “Mẹ chúng ta có già đâu mà trẻ.”
“Em có nói mẹ già đâu.” Lâm Tiếu trừng anh trai, anh mình đúng là đại thần nịnh bợ mà.
“Tâm trạng của mẹ trở nên trẻ hơn rồi.” Lâm Tiếu không biết nên nói thế nào.
Khoảng thời gian gần đây, ngày nào mẹ cũng rất vui, rất nhiều phương diện đã có thay đổi nho nhỏ.
Ví dụ như mẹ càng chịu khó trang điểm hơn, ví dụ như mẹ đi dạo phố không còn chê mệt nữa, hay là mẹ mua đồ mình thích ở trung tâm mua sắm về, xong lúc về nhà lại không thích nữa.
Bà ngoại thấy mẹ như thế, nở nụ cười quen thuộc, nói với Lâm Tiếu: “Lúc mẹ cháu còn trẻ cũng thế này.”
Nhưng Lâm Tiếu chưa từng thấy dáng vẻ thế này của mẹ, từ khi cô nhớ được, mẹ rất ít khi trang điểm, ít khi đi dạo phố, huống hồ còn chuyện mua đồ mình thích ở trung tâm mua sắm về nhưng về đến nhà rồi thì không thích nữa, rất giống việc mà mấy đứa trẻ hay làm.
Đây là mẹ mà bà ngoại quen thuộc, chứ không phải mẹ mà Lâm Tiếu quen thuộc.
Lâm Tiếu biết được, hóa ra đây là dáng vẻ hồi trẻ của mẹ từ bà ngoại.
Thanh xuân của mẹ ngừng lại ở độ tuổi hơn hai mươi. Bà bị cuộc sống bất hạnh mài mòn, không nói một lời, gánh vác trách nhiệm cả gia đình trên vai.
Bà thành thục mà kiên trì trải qua hơn chục năm trời, kinh tế trong nhà dần đỡ hơn, anh trai cũng thành gia lập nghiệp rồi.
Chuyện đính hôn của anh trai, dường như là một nút bấm, khiến thanh xuân bị phong ấn suốt mười mấy năm của mẹ, lại có cơ hội sống lại thêm một lần nữa.
Dáng vẻ bị phong ấn nhiều năm, một khi gặp được thời điểm thích hợp, sẽ lấp tức sinh sôi nảy nở, lộ ra sức sống ngoan cường.
Lâm Tiếu rất thích sự thay đổi này của mẹ.
Cô thích mẹ uốn tóc, thích mẹ mặc váy, không chỉ bởi mẹ như thế xinh đẹp hơn, mà bởi vì mẹ sẽ vui vẻ ngâm nga bài hát nào đó khi nhìn mình trong gương.
Những thay đổi của mẹ, đều xảy ra sau ngày anh trai đính hôn với chị Tiểu Vân.
Hóa ra trong lòng mẹ, anh trai vẫn rất quan trọng.
Anh trai có thể mang sức ảnh hưởng lớn như thế với mẹ, Lâm Tiếu nhìn thấu được điểm này, có chút chút ghen tị, hung dữ trừng mắt với anh.
Đột nhiên Lâm Dược Phi bị em gái lườm, không nghĩ ra mình đã chọc giận em gái lúc nào: “Mắt em bị co giật à?”
Lâm Tiếu lại càng dùng hết sức trừng mắt với anh.
Sáng sớm hôm sau xuất phát, Lâm Dược Phi thấy mẹ mình đi đôi giày thể thao màu trắng, liên tục lắc đầu: “Mẹ, mẹ mà đi đôi này vào trường Tiểu Vân, lúc về chắc sẽ đen nhẻm mất.”
Lữ Tú Anh không để ý: “Bẩn thì giặt thôi.”
Quần áo hay giày dép mẹ đều rất thích dùng màu trắng, bởi bà cảm thấy màu trắng sạch sẽ rất thoải mái, còn về chuyện màu trắng rất dễ bị bẩn, với bà thì chút khuyết điểm đó cũng là ưu điểm cả thôi, dù sao thì khi mặc đồ có màu sắc khác bà vẫn phải giặt kỹ mà, mặc màu trắng mà biết rõ chỗ nào bẩn càng tốt.
Nhưng khi Lữ Tú Anh bước đến cổng trường đại học, bà đã hối hận.
Lâm Tiếu nhanh miệng nói ra lời trong lòng mẹ: “Đây là trường của chị Tiểu Vân á? Giống công trường hơn ạ.”
Trong trường, ngoài trường, chỗ nào cũng là cẩu trục cao vút, xe tải lớn đi qua bụi bay mù mịt.
Khung cảnh trước mắt khác hoàn toàn với tưởng tượng về trường đại học trong Lâm Tiếu.
Chỗ nào cũng là tiếng ồn ào thi công công trường, chỗ nào cũng là bụi bay mù mịt. Nếu không phải ngoài cổng đúng là có ghi tên trường đại học, thì có lẽ Lâm Tiếu nghi ngờ anh mình đã đi nhầm đường, dẫn cô đến công trường nào đó mất.
Lâm Dược Phi cười với em gái: “Hối hận rồi à?”
Lâm Tiếu nghiến răng nói: “Không hối hận.”
Lâm Dược Phi nhìn là biết em mình nghĩ một đằng nói một nẻo: “Đừng có nghĩ chỗ này là một công trường lớn, qua vài năm nữa chỗ này sẽ là Đại học thành phố, chỗ ăn chỗ chơi nhiều lắm đó.”
Nơi đây vừa mới bắt đầu xây dựng với khí thế bừng bừng, nếu không phải Lâm Dược Phi nắm trong tay công trình nhà ở thương mại, có lẽ tốn hết toàn bộ tiền tài và nhân lực, thì có lẽ công trình nãy cũng có không ít cơ hội.
Lữ Tú Anh ngạc nhiên: “Chỗ này mà xây thành Đại học thành phố sao, quá lừa người rồi đó.”
Lữ Tú Anh thấy, chỗ này có không thể gọi là khu thành phố, đã ra khỏi khu vực thành phố từ lâu rồi.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.