Mẹ muốn mua cho Lâm Tiếu hai đôi giày da nhỏ, Lâm Tiếu lắc đầu: “Một đôi là đủ rồi ạ.”
Cô có thể đếm được cơ hội đi đến giày da nhỏ trên đầu ngón tay, ở trường rất ít khi đi đến. Lần này đi vào hôm anh trai đính hôn, lần sau thì không biết là bao giờ nữa, chắc là phải đến khi cô làm người dẫn chương trình liên hoan ấy nhỉ?
Nhưng Lâm Tiếu đã từng trải nghiệm làm người dẫn chương trình rồi, sau này chắc cô cũng không làm nữa.
So với sự bình thản và kiềm chế của Lâm Tiếu, mẹ lại nóng lòng muốn mua tất cả váy và giày mà Lâm Tiếu đã thử.
Mẹ đắm chìm trong niềm vui diện đồ cho con gái, về mặt này, nuôi con gái vui hơn nuôi con trai rất nhiều.
Không biết có phải vì mẹ ngắm thế nào cũng thấy con gái mình xinh không, vì thế nên Lâm Tiếu đã thử rất nhiều váy mà Lữ Tú Anh không thấy chiếc nào xấu.
“Đợi đến hôm anh trai con đính hôn, mẹ sẽ tết tóc cho, mặc cái váy này lên nữa.” Lữ Tú Anh tưởng tượng trong đầu thôi mà đã thấy đẹp lắm rồi.”
Mẹ và bà ngoại cũng thử quần áo suốt, từ hàng này sang hàng khác. Về sau, vào đến hàng nào là Lâm Tiếu lại tìm cái ghế để ngồi, mẹ và bà ngoại thử quần áo, cô đau chân chỉ muốn ngồi xuống.
Bà ngoại Lâm Tiếu chép miệng lắc đầu: “Cháu còn nhỏ thế này sao mà còn không đi được bằng bà thế?”
Lữ Tú Ang cũng thấy lạ: “Đây mới đi được bao nhiêu? Thời còn trẻ mẹ đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/1903107/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.