🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mẹ muốn mua cho Lâm Tiếu hai đôi giày da nhỏ, Lâm Tiếu lắc đầu: “Một đôi là đủ rồi ạ.”

Cô có thể đếm được cơ hội đi đến giày da nhỏ trên đầu ngón tay, ở trường rất ít khi đi đến. Lần này đi vào hôm anh trai đính hôn, lần sau thì không biết là bao giờ nữa, chắc là phải đến khi cô làm người dẫn chương trình liên hoan ấy nhỉ?

Nhưng Lâm Tiếu đã từng trải nghiệm làm người dẫn chương trình rồi, sau này chắc cô cũng không làm nữa.

So với sự bình thản và kiềm chế của Lâm Tiếu, mẹ lại nóng lòng muốn mua tất cả váy và giày mà Lâm Tiếu đã thử.

Mẹ đắm chìm trong niềm vui diện đồ cho con gái, về mặt này, nuôi con gái vui hơn nuôi con trai rất nhiều.

Không biết có phải vì mẹ ngắm thế nào cũng thấy con gái mình xinh không, vì thế nên Lâm Tiếu đã thử rất nhiều váy mà Lữ Tú Anh không thấy chiếc nào xấu.

“Đợi đến hôm anh trai con đính hôn, mẹ sẽ tết tóc cho, mặc cái váy này lên nữa.” Lữ Tú Anh tưởng tượng trong đầu thôi mà đã thấy đẹp lắm rồi.”

Mẹ và bà ngoại cũng thử quần áo suốt, từ hàng này sang hàng khác. Về sau, vào đến hàng nào là Lâm Tiếu lại tìm cái ghế để ngồi, mẹ và bà ngoại thử quần áo, cô đau chân chỉ muốn ngồi xuống.

Bà ngoại Lâm Tiếu chép miệng lắc đầu: “Cháu còn nhỏ thế này sao mà còn không đi được bằng bà thế?”

Lữ Tú Ang cũng thấy lạ: “Đây mới đi được bao nhiêu? Thời còn trẻ mẹ đi cả ngày cũng không mệt.”

Thời trẻ Lữ Tú Anh đi mua sắm chỉ có thể đi ngắm chứ không có tiền mua, nếu nán lại trước món đồ nào đó lâu, sẽ bị nhân viên bán hàng trong trung tâm thương mại của nhà nước lườm ngay. Kể cả như vậy, Lữ Tú Anh vẫn không thấy chán, thời đó đi mua sắm bà vui biết bao nhiêu.

Lâm Tiếu lê từng bước nặng nề đi theo sau mẹ và bà, ngoại mẹ quay đầu lại nói với cô: “Đừng lê lết nữa, đi như thế trông xấu lắm!”

Lâm Tiếu mặt đầy oan ức: “Con thật sự không đi nổi nữa rồi!”

Không phải cô cố ý đi như thế này, hai chân cô như thể bị trói bằng dây buộc, không nhấc nổi chân lên được!

Bà ngoại sót Lâm Tiếu: “Không xem nữa, mua nhiều thế này rồi.” Lữ Tú Anh ngẩng đầu lên nhìn còn chưa đi hết một nửa tầng, trước kia bà đi trung tâm thương mại là phải đi hết một lượt, không bỏ qua hàng nào.

Nhưng các trung tâm mua sắm trước kia nhỏ, bây giờ trung tâm mua sắm được xây dựng ngày càng to.

“Được rồi, thế không đi nữa, đi ăn cơm thôi.” Lữ Tú Anh đáp.

Mắt Lâm Tiếu liền sáng lên, bước nhanh về phía trước theo mẹ: “Đi đâu ăn ạ? Ăn gì ạ?”

Lữ Tú Anh cười: “Vừa nhắc đến ăn cơm là có sức ngay!”

“Có sức thế này hay là đi nốt nửa tầng còn lại đi?

Lâm Tiếu liền đi chậm lại, kêu oai oái: “Con mệt c.h.ế.t đi được, đau chân, đau cẳng, đau thắt lưng...”

Lữ Tú Anh: “Trẻ con thì làm gì có thắt lưng! Được rồi, không đi nữa, chúng ta dạo phố ẩm thực xem có gì ngon không.”

Phố ẩm thực cách trung tâm mua sắm không xa, hai bên đường toàn là các loại hàng ăn.

Hai năm trở lại đây, ngày càng nhiều quán ăn nhỏ mở ra, phố ẩm thực cũng ngày càng dài ra, ban đầu là khoảng cách từ đèn giao thông này sang đèn giao thông khác, nhưng hiện tại ở giữa phải vượt qua hai đèn giao thông.

Lâm Tiếu cau mày khi nghe nói đến phố ẩm thực, mặc dù có rất nhiều nhà hàng ở đó, muốn ăn gì hầu như cũng tìm được hết, nhưng khi Lâm Tiếu còn nhỏ đã hính thành bóng đen tâm lý với nơi đây.

Cô nhìn thấy những con dê sống bị g.i.ế.c thịt trước cửa một trung tâm thương mại trên phố ẩm thực.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh nói: “Yên tâm đi, bây giờ không còn những thứ đó nữa rồi.”

“Chúng ta đừng đi từ đầu, đi từ đường Công Nông, sau đó quành về phía Nam.” Thế là đi vào trung tâm phố ẩm thực ngay rồi, Lữ Tú Anh cũng không thích dãy nhà hàng ở phía cực Bắc của phố ẩm thực, ở đó toàn là nhà hàng ăn động vật hoang dã.

Để thể hiện nhà hàng của mình có đồ hiếm, các ông chủ bày hết ra vỉa hè bên ngoài, đi bộ ngang qua có cảm giác như bước vào sở thú. Rắn trong nhà hàng ăn động vật hoang dã là nhiều nhất, Lữ Tú Anh nhìn thấy cũng sợ.

“Mẹ nghe nói ở phố ẩm thực có một nhà hàng, bánh nhân thịt bò và há cảo chiên thịt bò ớ đó cực kỳ ngon.” Lữ Tú Anh nói.

Lâm Tiếu nghe thấy mẹ nói thế, bao băn khoăn với phố ẩm thực bỗng chốc tan thành mây khói, trong đầu chỉ còn lại bánh nhân thịt bò và há cảo chiên thịt bò ngon lành!

Lữ Tú Anh thấy dáng vẻ của Lâm Tiếu liền xì một tiếng rồi cười: “Đi thôi!”

 

Bà ngoại ngồi trong một quán ăn nhỏ không có gì nổi bật nhìn quanh, nhìn có vẻ sạch sẽ, nhưng há cảo có nhân ở mấy bàn bên cạnh cũng không có gì đặc biệt.

“Sao phải ra ngoài ăn cái này? Ở nhà tự làm không phải là cũng thế sao?” Bà ngoại giỏi nhất là làm các loại mì.

“Mẹ cứ thử đi, con đã bảo là nhà này làm ngon mà.”

Lữ Tú Anh chọn ba cái bánh nhân thịt bò, một nồi há cảo nhân thịt bò chiên, ba bát cháo kê táo đỏ. Nhà bếp phía sau gọi đến đâu làm đến đó, bánh nhân và há cảo vừa mới ra lò vẫn còn nóng hổi được bưng lên.

“Mẹ, mẹ nếm xem, xem có giống với ở nhà không.” Lữ Tú Anh gắp một miếng há cảo cho vào bát rồi đưa cho Lý Vân Châu .

 

Lâm Tiếu còn nhanh hơn bà ngoại, vừa thổi vừa cắn một miếng, phần nhân bên trong lớp da dai dai rất ngon và mọng nước, khiến Lâm Tiếu suýt nữa bị nước súp bên trong làm bỏng.

“Ngon… Ngon quá!” Lâm Tiếu nhanh chóng chia sẻ với mẹ và bà ngoại.

Lữ Tú Anh nhìn cô: “Trong miệng có thức ăn thì đừng nói chuyện.”

Lâm Tiếu gật đầu lia lịa, một miếng há cảo một miếng bánh nhân, không buồn nói chuyện.

Bà ngoại Lâm Tiếu ăn mấy miếng, cũng không thể không thừa nhận: “Công nhận là ngon hơn nhà làm.”

Bà ngoại Lâm Tiếu gặng hỏi người phục vụ xem nhân bánh của họ tẩm ướp thế nào, nhưng người phục vụ không biết.

Mẹ ngăn bà ngoại lại: “Người ta không nói với mẹ đâu.”

Bà ngoại Lâm Tiếu cười: “Cũng đúng, nếu mà nói hết ra thì sau này ai đến tiệm ăn nữa.”

Ăn xong về đến nhà, Lâm Tiếu đổ người lên ghế sofa, đến Tiểu Bá Vương cũng không muốn chơi nữa.

Bà ngoại ngồi trên ghế sofa thở dài: “Ây da, ở ngoài thì không thấy mệt mà vừa về đến nhà đã mệt đứt hơi.”

Lâm Tiếu xích đến bên cạnh bà ấy, bóp chân cho bà ấy.

Bật tivi lên mở một lượt các kênh, cuối cùng vẫn dừng ở kênh đang chiếu Tân Bạch Nương Tử truyền kỳ. Vừa xem Tân Bạch Nương Tử truyền kỳ vừa nắm chặt đôi bàn tay nhỏ đ.ấ.m đấm vào chân bà.

Bà ngoại nói: “Không phải đ.ấ.m bóp cho bà nữa, cháu cũng mệt rồi, nghỉ ngơi tí đi.”

Lâm Tiếu lắc đầu: “Cháu không mệt!” ngồi trên ghế sofa mềm mại của nhà, thể lực của Lâm Tiếu hồi phục rất nhanh.

Bà ngoại nghiêng người lại: “Vậy thì đ.ấ.m cho bà cái lưng, vai chỗ này.”

“Đúng rồi, đúng chỗ này, mạnh lên một tí, mạnh thêm tí nữa.”

Lâm Tiếu gia sức gấp đôi, không dám mạnh thêm, cô sợ làm gãy xương bà ngoại mất.

Bà ngoại cười nói: “Cái nắm tay bé xíu của cháu, cứ đ.ấ.m thoải mái đi, không sao đâu.”

Từ khi về đến nhà, mẹ đã đứng trước gương soi toàn thân, thử bộ quần áo vừa mua từ trung tâm thương mại và quay trái quay phải ngắm mình trong gương.

Lâm Tiếu không thể hiểu nổi, rõ ràng là cái nào mẹ cũng đã thử trong trung tâm thương mại rồi, ở trong trung tâm thương mại cũng soi gương rồi.

Lữ Tú Anh: “Thử ở nhà với thử ở trung tâm thương mại không giống nhau.”

Lữ Tú Anh cũng không nói được cụ thể là khác ở chỗ nào, nhưng trong trung tâm thương mại nhìn được một bộ quần áo đẹp không chút lỗi nào, vừa về đến nhà là lại phát hiện ra ngay mấy cái lỗi nhỏ.

Lữ Tú Anh soi gương xem cái váy liền thân màu táo đỏ trên người mình: “Sao trong trung tâm thương mại mẹ không thấy màu nó tối thế này nhỉ? Sao bây giờ lại thấy tối thế nhỉ?”

“Chỗ eo này hơi chật có phải không, lộ bụng của mẹ rồi…”

Lữ Tú Anh thử hết lại một lượt chỗ quần áo vừa mua về, cái nào cũng tìm ra một đến ba chỗ không hài lòng.

Bà ngoại cười nói với Lâm Tiếu: “Từ nhỏ mẹ cháu đã thế rồi.”

“Ở trung tâm mua sắm thấy cái gì cũng đẹp, mua về đến nhà thì lại hối hận.”

“Ngày trước bà đi mua sắm với mẹ cháu, lần nào cũng nói với mẹ cháu, ở trung tâm thương mại xem cho kỹ đi, đừng mua về rồi lại hối hận… không làm thế nào được nữa!”

Nhưng ở trung tâm thương mại Lữ Tú Anh có xem kỹ thế nào đi chăng nữa, hài lòng thế nào đi chăng nữa thì về đến nhà vẫn sẽ tìm ra các vấn đề khác nhau. Bản thân bà cũng nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi.

Lần này cũng vậy, có hai bộ quần áo có một vài lỗi nhỏ Lữ Tú Anh có thể chấp nhận được nhưng có một bộ càng nhìn càng không thích, cuối cùng đưa ra quyết định: “Ngày mai ra trung tâm thương mại trả lại.”

Bà ngoại đứng dậy, đi một vòng xung quanh mẹ nhìn một lượt: “Cái này cũng đẹp mà, con không hài lòng chỗ nào?”

Lữ Tú Anh chỉ thấy không ưng: “Khác hẳn với lúc nhìn thấy trong trung tâm thương mại.”

“Ngày mai con sẽ ra ngoài để uốn tóc, trước khi uốn tóc con sẽ trả lại bộ này.”

Lý Vân Châu biết rằng mình không khuyên nổi: “Thôi được, tùy con.”

Lữ Tú Anh hỏi: “Tiếu Tiếu, ngày mai con có muốn đi cùng mẹ nữa không?”

Lâm Tiếu trả lời không chút do dự: “Đi!”

Ngày hôm sau, Lâm Tiếu đi trả quần áo, uốn tóc cùng mẹ, cảm thấy như mình bị lừa vậy!

Mẹ nói là bà muốn đi trả quần áo, không nói là vẫn muốn đi mua sắm!

Hôm qua vẫn chưa đi hết nửa tầng còn lại, hôm nay mẹ lại muốn đi hết không xót hàng nào.

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.